Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 383: Những ngày vụng trộm



Chương 383: Những ngày vụng trộm





Tần Thọ ra hiệu im lặng. Sau đó làm động tác đang lắng nghe gì đó.

Hằng Nga cũng lắng nghe, và kết quả là nghe thấy một số âm thanh phát ra từ xa, ở hạ lưu con sông.

Đó là hai giọng nói lớn của Cá thòi lòi và Cá chình điện.

“Hồng linh tinh thật là tuyệt vời, các ngươi nhìn nước này, nguyên khí trong nước đầy đủ, uống một ngụm, thật ngọt.

“Ừm… thật ngọt.

“Thật tuyệt vời...



Hằng Nga nghe thấy những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của nàng đỏ bừng, nàng khịt mũi mắng:

-Đồ con thỏ xấu tính này! Sau này em không được phép tè bậy xuống sông nữa!

Tần Thọ cười nói:

-Chẳng phải do ta sợ nàng không hiểu dụng ý của ta đó sao, dùng hành động nói cho nàng biết sống ở hạ lưu uỷ khuất như thế nào?

Hằng Nga trừng mắt nhìn hắn, rồi nhấc bổng hắn lên, Tần Thọ vội vàng kêu một tiếng:

-Chờ đã… chờ đã, ta còn chưa đi tiểu xong mà.

-Vậy thì kìm lại! - Hằng Nga ậm ừ nói.

Tần Thọ:

-…

Một người một thỏ rời đi, một bông hoa nhỏ trên mặt đất đã ướt đẫm, tỏa ra một chút ánh sáng dưới sao... Tất nhiên, con thỏ không thực sự đi tiểu xuống nước.

Theo hành trình con sông, cùng với trận pháp dùng hồng linh tinh gia trì, nguyên khí trong dòng sông tương đối phong phú.

Nếu đặt tại thế giới bên ngoài, nó chỉ là dòng nước bình thường. Nhưng ở trên Nguyệt Cung... những bông hoa quế khô hạn lâu ngày được gặp nước dường như đang dần được đánh thức.

Những cây hoa quế bên bờ sông như gặp kích thích tố, được bón phân hoá học. Từng cây từng cây điên cuồng sinh trưởng, vốn dĩ chỉ cao to nhưng ít hoa, chỉ sau một đêm lại nở rộ đầy hoa, toàn bộ đều là hoa quế thơm lừng.

Toàn bộ Phong Hoa Thành, ba toà Nguyệt Cung tràn ngập trong hương thơm thanh tao đó. Nhất thời trở thành địa phương ngắm cảnh của những hải tộc nhàn rỗi.

Cùng lúc đó, Tần Thọ đã trồng đám hoa lấy từ chỗ Hành Thái ở Bách Hoa Quán, cộng với những bông hoa mà Hằng Nga lấy được từ Bách Hoa Tiên Tử.

Trong một thời gian, Bách Hoa Quán thực sự xứng với tên gọi của nó.

Khi không có việc gì làm, Tần Thọ thích ngồi cùng Hằng Nga trong Bách Hoa Quán…

Chính xác mà nói, đó là Hằng Nga ngồi ở Bách Hoa Quán đọc sách, còn Tần Thọ nằm trên chân Hằng Nga, nhắm mắt tự tu luyện Tạo Hoá Hội Nguyên Công.

Tuy Bồ Đề Sư Tổ đã nói, nếu Tần Thọ tu luyện sẽ gặp hậu hoạ khôn lường.

Nhưng Tần Thọ cảm thấy ý niệm của Tôn Ngộ Không là đúng... Hắn không tin rằng thiên đạo rộng lớn như vậy lại không có đường cho hắn! Nếu thực sự không có, thì những ngày tháng hiện giờ của hắn có ích lợi gì đâu?

Ngoài Bách Hoa Quán, Tần Thọ mang theo Rau Hẹ đến Mãnh Thú Viên, Trân Cầm Viện dạo một vòng.

-Con thỏ, mau chạy đi, thổ địa đến rồi!

Đầu tường Trân Cầm Viện, Rau Hẹ cuống lên nói.

Tần Thọ vội vàng nhảy lên, rồi hai người một tay tóm lấy chim công, chim lửa, chim sáo và chim hoàng yến, chạy mất hút.

Không lâu sau, hắn nghe thấy tiếng kêu giận dữ từ phía sau:

-Hai ngươi đúng thật là hư đốn, ngày nào cũng đến trộm, không thể để lại cho ta vài con sao?

Tiếc là hai tên tiểu đạo tặc đã đi rồi, không biết có nghe thấy không.

Sau đó, hai tên mỗi tay một con chim, lao ra khỏi Thành Thiên Dung, xuyên qua Nam Thiên Môn rồi tiến thẳng về Nguyệt Cung.

Cuối cùng những con chim này bị ném vào trong Thiên Lại Quán...

-Con thỏ, chỗ này của ngươi không tồi đâu!

Rau Hẹ ném con chim sáo và chim hoàng yến trong tay vào Thiên Lại Quán, sau đó nhìn không rời mắt vào những con chim đang ngoan ngoãn không dám chạy loạn trong đó.

Tần Thọ cười to:

-Đó là đương nhiên! Còn không xem đây là địa bàn của ai! Rau Hẹ, ngươi cũng lợi hại lắm. Chỉ với một ánh mắt, những con chim đó đều không dám động, cho chúng ta tùy tiện bắt. Nếu không phải túi Tu Di chỉ có thể để vật chết, ta muốn bắt hết toàn bộ chim ở đó. À… đúng rồi, ngươi không để bọn họ đuổi theo ngươi ấy chứ?

Rau Hẹ liếc Tần Thọ nói:

-Đuổi theo chúng ta? Dù bị bắt được, chúng ta sẽ không sao đâu. Ta đường đường là tiểu công chúa của tộc Phượng Hoàng, đừng nói là bắt vài con chim, dù ta có trộm hàng trăm con của lão cũng không bị phạt đâu. Còn cái loại da dày thịt béo dính đầy phân như ngươi, ta tin rằng không có ai muốn dính dáng gì với ngươi cả. Nhưng con chim tước chạy theo chúng ta làm sao đây? Có lẽ, cũng đều bị mang đi giết thịt ăn.

Tần Thọ nghe vậy liền giơ ngón tay cái lên nói:

-Không ngờ ngươi cũng thật trượng nghĩa đấy! Lúc trước thấy ngươi giết gà vịt thỏ các kiểu, có thấy ngươi bận tâm đến thế đâu!

Rau Hẹ ậm ừ nói:

-Không giống nhau. Gà, vịt, thỏ đó đều chưa mở linh trí, nếu ta không giết chúng thì sớm muộn gì chúng cũng chết thôi. Hơn nữa, ai nói với ngươi là ta giết chúng?

Tần Thọ sửng sốt:

-Ngươi không giết chúng nó?

Rau Hẹ làm bộ đương nhiên nói:

-Trong Mãnh Thú Viên có một đám linh cẩu đáng ghét, bọn nó chuyên tranh giành thức ăn của người khác. Ta nhìn không thích, nên khi bọn chúng đi săn mồi, bọn nó cắn chết cái gì, thì ta nhặt cái đó.

Tần Thọ nghe đến đây, sắc mặt đen lại:

-Ý của ngươi là, đồ thỏ gia ta ăn lúc trước, là ngươi nhặt từ bọn linh cẩu đó.

Rau Hẹ gật đầu, gương mặt nghiêm túc nói:

-Đúng vậy.

Tần Thọ sờ sờ cây gậy gỗ bên cạnh, đặt trong tay xem xét trọng lượng một chút:

-Con gà khốn khiếp, đừng nhúc nhích, để thỏ gia ta đánh ngươi một trận rồi nói tiếp.

Rau Hẹ nghe vậy, liền xoay người bỏ chạy, Tần Thọ gầm lên, vung gậy gỗ đuổi theo...

Hằng Nga đang ngồi trong Bách Hoa Quán, lắng nghe tiếng chim tước trong Thiên Lại Quán bay ra đậu trên cành cây, vui vẻ hót, lại nhìn con thỏ và Rau Hẹ đang chơi đùa phía xa, híp mắt vui vẻ, vươn vai một cái, bóp bóp cái eo nhỏ, Tần Thọ ở đằng xa đang chạy bỗng dừng lại.

Đôi mắt nhìn thẳng.

Rau Hẹ nhận thấy con thỏ không hề đuổi theo mình nữa, nó quay lại, khẽ cau mày rồi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ. Nó cũng đã nhìn thấy cảnh đẹp này.

Mặc dù Rau Hẹ là một tiểu phượng hoàng nhưng nó vẫn bị thu hút bởi dáng vẻ, ngoại hình và khí chất hoàn hảo của Hằng Nga. Nhưng tiểu phượng hoàng phồng má kiêu ngạo ngâm nga:

-Đẹp thì đẹp đấy, đẹp nhất trong tất cả những nữ tử ta gặp. Nhưng chẳng qua… là do ta chưa trưởng thành thôi. Đại trưởng lão gia gia cũng đã nói, đợi ta trưởng thành rồi, ta sẽ là đệ nhất mỹ nhân. Chắc chắn sẽ không kém nàng…

Ngay khi Rau Hẹ vẫn chìm trong ảo tưởng, một cây gậy gỗ đập vào đầu nó, lóe ra tia lửa, một tiếng hét vang lên:

-Nhìn cái gì? Đừng nhìn nữa! Có nhìn cũng không làm ngươi đẹp hơn được đâu, nhìn bộ dáng mập mạp của ngươi, giống hệt như một quả bóng lông lá vậy.

Lời này vừa nói ra, hai mắt Rau Hẹ lập tức bùng lên ngọn lửa, đột nhiên quay đầu lại, gằn từng chữ:

-Con thỏ kia, ngươi đừng khinh người quá đáng!

Tần Thọ nghiêng đầu nói:

-Đó là lời thật mà...

Rau Hẹ cất giọng the thé:

-Con thỏ khốn kiếp! Ta liều mạng với ngươi!

Sau đó Rau Hẹ há miệng, phun ra một ngọn lửa! Tần Thọ chưa từng thấy qua ngọn lửa này, không phải là ngọn lửa mà Rau Hẹ thường phun. Cũng không phải kim sắc hỏa diễm, mà là kim sắc mang theo hồng sắc, nhiệt độ như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận