Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 241: Nói năng lung tung dỗ gái (2)




Chương 241: Nói năng lung tung dỗ gái (2)





Bên này xương nhiều, hắn vừa nằm xuống đã cảm giác sau lưng có từng bàn chân giẫm lên...

Cái này còn chưa tính là gì, một bộ xương bị đánh lui về sau còn đặt mông ngồi ngay lên đầu hắn...

Tên lừa đảo thầm chửi cha mắng mẹ một trận: “Mẹ nó, đám xương chết tiệt, đáng đời bị dẹp sạch!”

Đến khi bộ xương kia đứng lên, tên lừa đảo lại thấy con thỏ chết tiệt đó đổi hướng nữa rồi!

Hơn nữa, con thỏ chết tiệt này còn vô cùng khốn kiếp mà lấy một lá cờ lớn không biết từ đâu ra, bên trên viết:

-Đến đánh ta đi này! Ha ha ha ha...

Sau đó vô số bộ xương nhào tới như thiêu thân lao vào lửa, cuối cùng đều bị thiên binh loạn tiễn bắn chết…

Tên lừa đảo liên tục đổi hướng mấy lần, kết quả con thỏ chết tiệt này lần nào cũng thế, chưa đi tới gần hắn đã chuyển hướng vì đủ loại nguyên nhân.

Cuối cùng, tên lừa đảo thật sự bất đắc dĩ, ẩn vào giữa đám xương khô, xông lên theo…

Kết quả ngay lúc này, một chiếc lồng trong suốt cực lớn bay tới…

Tên lừa đảo vừa thấy đã sợ tới mức run người, lấy một lá bùa màu vàng ra vỗ một cái, chui vào trong đất rồi nháy mắt đã xuất hiện ở nơi cách xa ngàn dặm!

Gần như là cùng lúc đó, hắn nhìn thấy cái Cửu Long Thần Hỏa Tráo kia hút hết xương khô trên núi vào như máy hút bụi, nháy mắt đã thiêu thành tro bụi! Không qua bao lâu, Bách Cốt Sơn cao lớn đã bị đốt sạch! Bột xương phía trên chẳng còn sót một chút nào!

Thấy cảnh tượng này, tên lừa đảo sợ tới mức toát mồ hôi đầy đầu:

-Lão tạp mao Thái Ất Chân Nhân kia, mẹ nó còn dám làm thật. Cửu Long Thần Hỏa Tráo cứ như vậy mà đưa cho thằng nhóc Na Tra...

Sau khi mắng xong, tên lừa đảo liền đau lòng một hồi. Vốn định đi theo đại quân Thiên Đình tìm lợi ích, kết quả lợi ích chưa mò được đã bị giẫm lên vố số lần, vậy cũng thôi đi, còn dính vào một Thủy Tinh Khô Lâu!

-Lỗ rồi, lỗ to rồi! Con thỏ chết tiệt, đừng để ta thấy ngươi một mình, nếu không ta không lột da ngươi không được!

Tên lừa đảo hùng hổ phất tay áo rời đi.

Tần Thọ nhìn xương cốt bị quét sạch, chép miệng nói:

-Thỏ gia ta đây còn chưa chơi đủ mà...

Vừa dứt lời đã thấy Na Tra đạp trên Phong Hỏa Luân dẫn Lý Trinh Anh từ trên trời bay xuống, hai người tức giận nhìn hắn!

Mặt Tần Thọ đỏ lên, nhe răng cười:

-Cái đó...

-Con thỏ, ngươi đã đồng ý với ta không chạy lung tung mà!

Na Tra ra tay phủ đầu trước!

Tần Thọ nói:

-Đúng thế, ta cũng đã thề, cho nên Thiên Bồng nguyên soái cứ độc thân cả đời đi.

Na Tra:

-...

-Thỏ à, ngươi dọa chết ta rồi, lo lắng muốn chết đi được.

Lý Trinh Anh đầy vẻ tủi thân, lo lắng nhìn Tần Thọ, nước mắt rơi xuống xoạt xoạt.

Tần Thọ có thể mặt dày vô liêm sỉ mà đối diện với Na Tra đùng đùng nộ khí, nhưng đối diện với Lý Trinh Anh đáng thương kia, nhất thời liền sợ… cười gượng một tiếng, nói:

-Muội muội à, ta… vừa nãy ta thấy một lão già bị ngã nên ta mới xuống đỡ một cái… không phải cố ý muốn chạy đâu.

Na Tra vừa nghe lời dối trá này đã trực tiếp cạn lời rồi. Đầy núi đều là yêu quái xương khô, còn có người già ngã cần hắn đỡ sao?

Lý Trinh Anh cũng cạn lời, chu môi nói:

-Thỏ à, ta thông minh lắm đấy. Lời nói dối này của ngươi chẳng đáng tin tí nào.

Tần Thọ kinh ngạc kêu lên:

-Sao có thể như vậy? Lời nói dối không chê vào đâu được như vậy mà ngươi cũng nhìn thấu được? Sao ngươi thông minh đến thế? Mẹ ngươi dưỡng thai kiểu gì vậy? Khi mang thai ngươi đã ăn những thứ tốt gì? Sao ngươi có thể thanh khiết thông minh thế kia chứ?

Tần Thọ nịnh nọt một hồi, Lý Trinh Anh bị hắn nói đến nỗi nín cả khóc mà cười, nhéo cái mặt mập mạp của hắn, nói:

-Ngươi đúng là biết nói lung tung...

-Ta nói lung tung chỗ nào… ta nhìn tam ca ngươi, rõ ràng là trời sinh suy dinh dưỡng. Đã lớn đến cỡ nào rồi mà còn lùn như thế… - Tần Thọ nói.

Lý Trinh Anh lập tức vui vẻ.

Mặt Na Tra tối sầm, trộm liếc Hỏa Tiêm Thương của mình một cái, lại liếc cái mông béo mập của con thỏ một cái. Thật muốn đâm cho hắn một thương!

Đúng lúc này, một thiên binh tới báo:

-Khởi bẩm tướng quân, đại trận bảo khố trong Bách Cốt Động của Bách Cốt Sơn vẫn còn, không có ai đụng tới.

Na Tra vừa nghe, mắt lập tức sáng lên. Đại trận bảo khố chưa phá, vậy cho thấy rõ bảo bối vẫn còn!

-Bảo bối gì?

Tần Thọ biết rõ còn hỏi, giả vờ hồ đồ.

Na Tra nói:

-Mấy ngày trước đây, đại trận hộ sơn ngoài Bách Cốt Sơn này bỗng nhiên tản đi, có nơi báo Thiên Đình, nói nơi này có người chôn hài cốt. Sau đó Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ nhìn thấy mạch hài cốt dưới Bách Cốt Sơn này đã khô cạn. Bọn ta đoán là mạch hài cốt khô cạn dẫn đến đại trận mất đi hiệu lực, mới để lộ nơi này ra. Hơn nữa hài cốt này chồng chất như núi, chúng ta đoán có người ở đây tự ý bán thiên không văn tự nuôi dưỡng nên Vạn Cốt Thiền Quả. Mặc kệ có đúng hay không, ngược lại tên này không phải người tốt, sát sinh như ma, thu thập thi thể, nhất định phải diệt trừ. Thế là bọn ta tới đây. Chẳng qua nhìn bộ dạng này bây giờ, bọn họ dường như vẫn chưa thu hoạch được Vạn Cốt Thiền Quả, đây ngược lại là có lợi cho chúng ta, ha ha…

Na Tra nói xong thì hài lòng chạy đi.

Tần Thọ nghe xong, nhấp miệng, thở phào nhẹ nhõm, tự nhủ trong lòng:

-Không lấy nhầm bảo bối là được rồi…

Sau đó kêu lên:

-Chúc ngươi gặp nhiều may mắn.

Na Tra vẫy tay một cái xem như đáp lại…

Một lúc sau, một tiếng vang thật lớn vọng ra từ trong sơn động, ánh lửa đầy trời, ngọn núi trước mắt trực tiếp bị nổ tung thành một lỗ thủng to.

Tần Thọ nhìn sức phá hoại khủng bố này, lần đầu tiên nhận ra sức chiến đấu của Na Tra có vẻ như rất mạnh…

Mà Bạch Cốt Phong Kim Trận kia cũng hóa thành tro bụi dưới một kích bạo lực từ đâu đó.

Lý Trinh Anh nói:

-Con thỏ này, ngươi nói xem tam ca có thành công không?

Tần Thọ trợn tròn mắt đoán mò:

-Tất nhiên, tam ca của ngươi mạnh mẽ như vậy, sao có thể không thành công chứ?

Khi đang nói chuyện thì thấy Na Tra bay tới, vừa bay vừa mắng:

-Chết tiệt, bị chơi rồi, Vạn Cốt Thiền Quả bị cướp đi rồi! Con thỏ, ngươi mới đi qua, có nhìn thấy thứ gì đặc biệt không?

Tần Thọ quả quyết lắc đầu nói:

-Ta đi vào, chẳng qua có đại môn ngăn cản không vào được, còn đồ đặc biệt cũng không có gì đặc biệt. Đúng rồi.

Tần Thọ nhanh trí động não rồi kêu lên.

Na Tra nói:

-Thế nào?

Tần Thọ nói:

-Ta thấy một lão đạo sĩ lén lén lút lút ở trong sơn động!

-Lão đạo sĩ? Đạo sĩ nào?

Lông mày Na Tra dựng thẳng, hừ lạnh nói:

-Bạch Cốt Phong Kim Trận vẫn còn, nói rõ Bách Cốt bọn họ vẫn chưa hái được Vạn Cốt Thiền Quả, nếu không vốn không cần tiếp tục duy trì trận pháp kia. Nhưng không thấy Vạn Cốt Thiền Quả, rất rõ ràng có người hớt tay trên!

Tần Thọ nói:

-Vậy thì không sai rồi, lúc ta đi vào, nhìn thấy một lão đạo sĩ lớn tuổi lén lén lút lút từ bên trong đi ra, hắn nói hắn đến hàng yêu trừ ma… ta cũng không nghĩ nhiều. Các ngươi nhìn thấy hắn đi ra chứ?

Khi đang nói chuyện, Tần Thọ búng một ngón tay, một đám bọt nước ngưng tụ trước mặt, cuối cùng đã biến thành dáng vẻ lão già lừa đảo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận