Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 720: Hai đồ đệ mạnh như thế (2)


Chương 720: Hai đồ đệ mạnh như thế (2)





Có điều ngoài miệng Tần Thọ vẫn cười ha hả nói:

-Đoán, đoán…

Đồng thời rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao bọn gia hỏa Quỷ Xa kiêu ngạo, ương ngạnh như vậy, lại kiêng kỵ bọn họ như thế.

Thậm chí ở bên ngoài gặp Khôi Tam, bị hố thảm như vậy, vẫn không có ý động thủ giết người.

Đoán chừng, lão tổ Côn Bằng này cực kỳ bao che khuyết điểm…

Có điều Tần Thọ nghĩ lại, vì năng lực sinh dục của bọn họ, nếu như lại không bao che khuyết điểm thì có lẽ rất nhanh là tuyệt chủng rồi… Đổi lại là hắn, hắn cũng bao che khuyết điểm!

Khôi Nhất dựng một ngón tay cái lên nói:

-Lợi hại, cái này mà cũng có thể đoán được.

Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Vẫn là lời vừa nói, Côn Bằng tổ sư đã là gia gia của các ngươi, vậy thì các ngươi có thể khuyên một chút không? Vạn nhất tạo phản thất bại, chẳng phải là tất cả các ngươi đều xong đời sao?

Khôi Nhất khổ sở nói:

-Đã khuyên rồi, không có tác dụng.

Khôi Nhị gật đầu theo nói:

-Đúng vậy… không có tác dụng. Có điều cũng không cần lo lắng, gia gia của ta trâu lắm.

Tần Thọ xem thường nói:

-Trâu lắm? Các ngươi cũng biết Thiên Đình ngày hôm nay là thánh nhân phong, phong thần đại chiến lúc trước, đánh đến thiên băng địa liệt, mới tạo ra được một Thiên Đình tam giáo hợp nhất như thế. Bây giờ ai động đến nó, thì chẳng khác nào đánh vào mặt thánh nhân. Tổ sư các ngươi, lẽ nào cũng là thánh nhân?

Khôi Nhất và Khôi nhị đồng thời lắc đầu, đầu to lắc giống như cái lục lạc.

Tần Thọ buông lỏng nói:

-Vậy không phải đúng rồi sao? Không phải thánh nhân, lại tạo phản thánh nhân, đây không phải là tìm đường chết sao?

Khôi Nhất cười hi hi nói:

-Có điều lão gia tử nhà ta có hai người đồ đệ, rất lợi hại.

Tần Thọ nghe xong, lập tức vui vẻ nói:

-Lão gia tử nhà ngươi đã không được rồi, thì đồ đệ của hắn có thể thế nào chứ… đừng đùa.

Khôi Nhất tiếp tục nói:

-Hai người đệ tử này rất rực rỡ hào quang lúc ở phong thần đại chiến.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Cho dù là rực rỡ hào quang đến đâu cũng vô dụng, bên dưới thánh nhân đều là sâu kiến.

Khôi Nhất vẫn không nhanh không chậm nói:

-Đại đệ tử là Tiếp Dẫn đạo nhân, Nhị đệ tử là Chuẩn Đề đạo nhân.

Tần Thọ nghe xong là hai đạo nhân, theo bản năng liền cười lên ha hả, cười cười xong tròng mắt liền trợn tròn, sau đó miệng rộng chậm rãi khép lại, một tay nắm chặt một lỗ tai của Khôi Nhất, run rẩy nói:

-Ngươi lặp lại lần nữa.

Khôi Nhất nói:

-Đại đệ tử là Tiếp Dẫn đạo nhân, Nhị đệ tử là Chuẩn Đề đạo nhân.

Tần Thọ nuốt ngụm nước bọt, nói:

-Hai đạo nhân này, ai là đồ đệ?

Khôi Nhị nghe không nổi nữa, sờ lên cái trán của con thỏ nói:

-Đại ca, con thỏ này giống như là choáng váng, một vấn đề mà hỏi rất nhiều lần.

Tần Thọ nhanh chóng gạt tay của hắn xuống, sau đó nắm lấy lỗ tai của Khôi Nhất, ngao ngao kêu lên:

-Ai là đồ đệ? Ngươi lặp lại lần nữa!

Khôi Nhất bất đắc dĩ nói:

-Đồ đệ của gia gia ta… Dựa theo bối phận mà tính, ta có thể làm tổ sư gia của ngươi.

Hai mắt tần thọ khẽ đảo nói:

-Cút đi! Cái gì tính cái đó!

Khôi Nhất lắc đầu nói:

-Vậy không được, vậy thì ta thua thiệt rất nhiều.

Đúng lúc này, không gian chấn động, một cái tát trong suốt đánh tới, bộp một tiếng đánh Khôi Nhất mấy cái, sau đó liền nghe âm thanh ha hả của một lão đầu truyền đến:

-Cái gì gọi cái đó.

Khôi Nhất nghe xong, ủy khuất:

-Cái gì gọi cái đấy thì cái gì gọi cái đấy! Người đánh ta làm gì?

Khôi Nhất nói:

-Đúng vậy… gia gia người nói là được rồi.

-Đừng nói nhảm, cái con thỏ kia đến đây một chuyến cũng không dễ dàng, nếu đã là bằng hữu của các ngươi, các ngươi liền phụ trách dẫn hắn đi dạo đi. Ngày mai lại tiễn hắn trở về, miễn cho người trong nhà và bằng hữu lo lắng. Ta bế quan, không có việc gì đừng đến phiền ta…

Nói xong, âm thanh của lão nhân biến mất.

Tần Thọ sửng sốt một lúc, sau đó hé mắt, tình cảnh này, thoạt nhìn là một mặt tổ sư Côn Bằng đối tốt với hắn, một mặt là cưng chiều cháu trai. Nhưng mà, vì sao hắn luôn cảm thấy tình cảnh này sao lại quen mắt như thế? Giống như là đã gặp qua ở đâu…

Tỉ mỉ nghĩ lại, sao cảnh này lại có chút giống với lúc đi tới Minh Hà, Tầm Hương và Nhân Đà La vậy?

Đang nói thầm, Tần Thọ liếc qua chất lỏng xanh mơn mởn trên đầu Khôi Nhất, thuận miệng hói:

-Khôi Nhất, Khôi Nhị, trên đầu các ngươi là cái gì vậy?

Khôi Nhị thở phì phò nói:

-Còn không phải là thuốc của cái tên Phi Đản kia sao…

Tần Thọ nghe xong, theo bản năng hỏi:

-Thuốc?

Khôi Nhị gật đầu nói:

-Đúng vậy.

Tần Thọ nói:

-Phi Đản kia là làm thuốc?

Khôi Nhị tiếp tục gật đầu.

Khôi Nhất thấy Khôi Nhị không có hiểu ý của Tần Thọ, thế là nói bổ sung:

-Phi Đản là dược sư của yêu tộc Thiên Đình, tương đương với Dược Vương Điện của Thiên Đình bây giờ. Phi Đản phụ trách luyện đan, luyện dược… Có điều hắn khác với dược sư khác, hắn càng ưa thích việc luyện chế thuốc giết người hơn là thuộc cứu mạng. Có điều dường như gần đây Phi Đản rất bận, cũng không biết là đang mân mê cái gì.

Khôi Nhị thần bí nói:

-Ta nghe mấy yêu tướng đi qua Địa Tiên Giới nói, đều mang về không ít đồ tốt, vậy mà lại đều đưa qua cho Phi Đản. Vừa rồi ta cùng đại ca đi chỗ Phi Đản kia tìm một chút thuốc về hầm đồ ăn, ngươi cũng thấy đấy… ngoại trừ mấy cái màu lục này, cũng không tìm được cái thuốc gì tốt.

Tần Thọ nghe đến đây, lập tức liền nghĩ đến cuộc đối thoại của bọn người Kim Thiền. Căn cứ vào bọn họ nói, yêu tộc Thiên Đình bây giờ chính là đang luyện chế một vị thuốc lớn, thuốc này quen hệ tới việc quật khởi của yêu tộc Thiên Đình.

Hơn nữa trong thuốc này thiếu một vị, chính là Nhân Sâm Quả!

Nếu như tính như vậy…

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, nói với Khôi Nhất và Khôi Nhị:

-Hai huynh đài, chúng ta thương lượng một chuyện được chứ.

-Chuyện gì?

Khôi Nhât và Khôi Nhị trăm miệng một lời hỏi.

Tần Thọ nói:

-Cac ngươi đưa ta trở lại điện Phi Đản đi.

-Cái gì?!

Khôi Nhất và Khôi Nhị đều là vẻ mặt mê man.

Tần Thọ cười hê hê nói:

-Chuyện này, các ngươi nhất định phải giúp.

Khôi Nhất nói:

-Con thỏ, ngươi không có bệnh đó chứ?

Tần Thọ lườm hắn một cái, sau đó thấp giọng nói vài câu vào bên tai Khôi Nhất.

Mặc dù đầu óc của Khôi Nhất trước kia cũng không dễ dùng, nhưng mà sau lần gặp gỡ này, rõ ràng trí thông minh của Khôi Nhất đã có thể đạt tới trình độ bình thường. Cho nên Tần Thọ cũng không sợ hắn nghe không hiểu, hoặc là làm hỏng. Còn trí thông minh của Khôi Nhị, bây giờ vẫn còn đang dưới tuyến bình thường, có điều so với Khôi Tam thuần đồ đần kia đã tốt lắm rồi.

Nghe xong mọi lời Tần Thọ nói, Khôi Nhất sờ sờ cằm nói:

Bạn cần đăng nhập để bình luận