Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 308: Không đi nữa (2)


Chương 308: Không đi nữa (2)





Lời này vừa nói ra, Tần Thọ dường như nghe được một âm thanh cằm đập xuống đất kêu bành bạch vỡ nát!

Thật ra, ngay cả Tần Thọ cũng bị dọa sợ!

Tu Bồ Đề Tổ Sư là ai? Tần Thọ thật ra không dám chắc!

Dù sao trí nhớ của kiếp trước và thế giới này vẫn có nhiều sự chênh lệch, trong trí nhớ của kiếp trước, có người nói Tu Bồ Đề Tổ Sư chính là thánh nhân Chuẩn Đề Đạo Nhân biến thành, cũng có người nói là do Như Lai biến thành...

Thế nhưng bất kể là ai biến thành, đều là đại lão một phương trời, một câu nói là có thể tạo ra đạo lý rồi!

Một nhân vật như vậy, vì đuổi hắn đi, mà lại cho cả Tiên Hạc...

Lẽ nào thỏ ta đây lại khiến người ta muốn hắt đi như vậy sao? Thiếu tiền cũng để ta đi?

Trong lòng Tần Thọ không phục...

Còn việc nguy hiểm?

Trong lòng Tần Thọ đã có sự tính toán, từ lúc nhìn thấy bạch y nữ tử đại chiến với Ngọc Đế, hắn hiểu ra một đạo lý, cái mạng nhỏ này của hắn, cũng khá là chắc chắn, chí ít cả bạch y nữ tử và Ngọc Đế đều không muốn...

Còn Tu Bồ Đề Tổ Sư, Tần Thọ không sợ, bởi vì từ lúc hắn vào cửa, hắn đã thấy được sự ghét bỏ và bất lực của Tu Bồ Đề Tổ Sư...

Ghét bỏ có thể đánh một phát chết luôn, nhưng còn bất lực... Đó nghĩa là không làm gì được hắn, nói cách khác, Tu Bồ Đề Tổ Sư bắt hắn cũng chẳng làm gì được. Nếu bắt hắn đã không làm gì được, vậy hắn có gì phải sợ?

Tần Thọ cũng không quan tâm sự kinh ngạc của những đệ tử kia, liền kêu lên:

-Không đi! Đánh chết cũng không đi!

-Con thỏ, ngươi đừng quá đáng! - Tùng Quả quát lớn.

Đại sư huynh nói:

-Sư tôn pháp lực vô biên, con thỏ, ngươi đừng tìm đường chết.

Tần Thọ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, sau đó trực tiếp nằm trên mặt đất, lăn lộn trên đất la lên:

-Ta không quan tâm, nếu không dạy thần thông cho ta, ta sẽ không đi đâu!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả đệ tử đều không nói nên lời, sống trên đời nhiều năm rồi mà bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào hèn hạ vô sỉ như vậy!

Tần Thọ nhìn thoáng qua ánh mắt của bọn họ là biết ngay bọn họ đang nghĩ gì, nhưng hắn không hề cảm thấy xấu hổ, hắn học được chiêu này từ Tôn Ngộ Không.

Tu Bồ Đề Tổ Sư cũng không biết làm sao đành nói:

-Con thỏ, ta đã nói không nhận ngươi thì chính là không nhận, ngươi ở lại cũng vô dụng. Quảng Vân, tiễn khách.

-Dạ, sư tôn!

Đại sư huynh nhận lệnh, nắm lấy lỗ của con thỏ, nói:

-Con thỏ, tạm biệt!

Trong khi nói chuyện, đại sư huynh vung tay lên, con thỏ sắp bị ném ra ngoài!

Kết quả là con thỏ này chồm lên ôm lấy cánh tay của đại sư huynh, sức lực mạnh vô cùng khiến Quảng Vân không thể ném hắn đi được!

Quảng Vân thấy vậy, nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nói:

-Cái tên cứng đầu này, bỏ ra!

Quảng Vân lại gỡ con thỏ ra, chuẩn bị ném đi, kết quả là con thỏ vẫn bám chặt vào cánh tay của hắn không buông.

Đã hai lần rồi mà Quảng Vân cũng chưa ném con thỏ đi được, hắn nghe thấy những lời xì xào của các sư đệ xung quanh, nhất thời thẹn quá hóa giận, hắn kéo tai của con thỏ, sắp gỡ được con thỏ ra thì con thỏ đột nhiên há miệng cắn vào cánh tay của Quảng Vân...

Quảng Vân thấy vậy, cười lạnh nói:

-Con thỏ, ngươi đúng là tự tìm cái chết! Thần thông toàn thân ta đều ở trên hai tay, hai tay của ta có thể dời núi, đánh sập non cao, sao ngươi có thể... A!

Quảng Vân kiêu ngạo còn chưa khoác lác xong, chỉ cảm thấy đau nhức trên cánh tay, rõ ràng là đôi tay mà hắn dựa vào để thành danh lại bị con thỏ cắn bị thương!

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Muốn đuổi thỏ gia ta đi sao? Không có cửa đâu!

-Con thỏ khốn kiếp, ăn đá của gia gia ngươi đi!

Lúc này, đại đệ tử thứ hai của Tu Bồ Đề Tổ Sư là Phó Đại Cước hét lớn một tiếng, đá lên phía trước!

Con thỏ thấy vậy cười nhạo, hơi dùng sức cắn vào!

Quảng Vân nhất thời có cảm giác cánh tay của hắn sắp bị cắn đứt, nhanh chóng vung cánh tay né cú đá của Phó Đại Cước, rồi hét lên:

-Đệ có điên không? Hắn cắn vào tay của ta, đệ đá như vậy, cho dù hắn có bay ra thì cũng lấy mất một miếng thịt của ta rồi!

-Đại sư huynh, ta cũng là muốn tốt cho huynh, nếu không thì chúng ta làm sao bây giờ? - Phó Đại Cước hỏi.

Quảng Vân nhìn con thỏ treo trên cánh tay của hắn, cũng không biết làm thế nào, trong lòng thở dài nói: "Sư tôn vốn đã đến Tử Tiêu Cung, đây chỉ là phân thân ảo ảnh của người giảng đạo, không thể chiến đấu. Nếu sư tôn có ở đây, chỉ cần một ý niệm trong đầu của ngài cũng đã đưa hắn bay xa nghìn dặm…"

Nhưng trước mắt, Quảng Vân vẫn phải xử lý con thỏ trên cánh tay, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm con thỏ, nói:

-Con thỏ, nhả ra ngay!

-Không nhả!

Con thỏ cũng không mở miệng, nhưng lại có thể phát âm.

-Con thỏ, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi ở lại đây cũng vô dụng, sư tôn hoàn toàn không có ở Phương Thốn Sơn, người đã đến Tử Tiêu Cung rồi. Nơi này chỉ lưu lại một phân thân ảo ảnh mà thôi. - Quảng Vân nói to.

Tần Thọ vừa nghe thấy bỗng nhiên tỉnh ngộ, hóa ra Tu Bồ Đề Tổ Sư không có ở Phương Thốn Sơn, chỉ để lại một phân thân, khó trách lúc nhìn thấy hắn, hắn lại có vẻ bất lực.

Nghĩ đến đây, Tần Thọ càng yên tâm hơn, kiên quyết không nhả ra, còn nói:

-Ta sẽ không nhả ra, trừ phi ngươi để cho ta ở lại trên núi!

-Không thể nào, ngươi không phải đệ tử của Phương Thốn Sơn chúng ta, làm sao có thể giữ ngươi ở lại được? - Quảng Vân nói.

Con thỏ nói:

-Vậy ta cứ cắn như vậy, ngươi tự xử lý đi. Ngươi ăn ngủ, đi WC, thỏ gia ta vẫn cắn không buông, đi theo ngươi luôn! Ừm... Nhân tiện dùng Ảnh Ấn Thạch chụp vài tấm hình...

Mặc dù Quảng Vân đã không còn ăn uống đi vệ sinh từ lâu, nhưng nghe nói như thế, hắn vẫn cảm thấy khó chịu.

-Đại sư huynh, sắp lỡ giờ rồi.

Lúc này Tùng Quả đến nói.

Quảng Vân nghe vậy liền hung hăng trừng mắt nhìn Tùng Quả, nếu Tùng Quả không mang con thỏ này về, hắn có mất mặt như thế không?

Nhưng lời Tùng Quả nói, hắn nhất định phải coi trọng, bởi vì đó là lời dặn dò của sư tôn, không thể sai sót một bước nào!

Vì thế, Quảng Vân nghiến răng nghiến lợi, để mặc cho con thỏ chết tiệt này bám trên cánh tay, nói:

-Sư tôn, giờ lành đã đến, ngài nhận đồ đệ đi.

Tu Bồ Đề Tổ Sư ở trên đài cao gật đầu nhẹ, buông cuốn sách trong tay xuống và nói:

-Được.

Nhưng đúng lúc này, Thạch Hầu không đưa tay ra nhận trà mà chăm chú nhìn Tu Bồ Đề Tổ Sư nói:

-Ngài hãy nhận cả con thỏ này đi.

Lời này vừa nói ra khiến cho tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Ngay cả Tần Thọ cũng sững sờ cả người...

-Thạch Hầu, ngươi nói bừa cái gì vậy? Sư tôn đồng ý nhận ngươi, đó là phúc phần của ngươi, ân điển lớn lao. Sư tôn nhận ai và không nhận ai, ngươi có thể chi phối được sao? Mau chóng bái sư đi, đừng làm cho sư tôn tức giận. - Tùng Quả khuyên nhủ.

Những người khác cũng lên tiếng.

Quảng Vân nói:

-Thạch Hầu, cơ hội hiếm có, thời cơ đã đến, nếu bỏ lỡ thì ngươi sẽ bị tổn thất cơ duyên rất lớn.

-Thạch Hầu, cơ duyên ở ngay trước mắt, nếu không bắt lấy ngươi sẽ hối hận. - Phó Đại Cước nói.

Nhưng mà Thạch Hầu cũng không có hành động gì, chỉ ngẩng đầu nhìn Tu Bồ Đề Tổ Sư nói:

-Hắn ở lại, ta sẽ ở lại, hắn đi thì ta cũng đi. Tuy rằng ta không thích hắn, thế nhưng hắn đã cứu mạng của ta.

Bạn cần đăng nhập để bình luận