Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 353: Muội tử, lên lò nào!



Chương 353: Muội tử, lên lò nào!





Lúc chập tối, Hằng Nga trở lại, nàng đứng trên không, mặt mày đầy vẻ ngạc nhiên nhìn đống cung điện dưới chân.

Ba tòa Nguyệt Cung chiếm diện tích cực lớn, nay lại thêm một tòa Phong Hoa Thành khiến toàn bộ Nguyệt Cung kéo dài cả mấy chục nghìn dặm!

Nhưng kỳ lạ là, trên mặt trăng lúc nào cũng lạnh lẽo buồn tẻ, giờ lại có bóng người đi lại, vô cùng sinh động! Hằng Nga nhất thời cảm thấy hơi khó hiểu, lẩm bẩm nói:

-Chẳng lẽ ta đi nhầm nơi rồi?

Đúng lúc này, ba tiếng pháo nổ vang, sau đó là tiếng đàn tiếng hát, âm nhạc nối nhau vang lên, mây yêu cuồn cuộn, từng tiếng trống rền, từng tiếng từng tiếng la hét ồn ào cũng cùng nhau vang lên!

Trong đám mây có một bầy yêu quái xếp hàng chỉnh tề vọt tới!

Khuôn mặt xinh đẹp của Hằng Nga hoảng sợ, nàng đang tính xoay người chạy đi tìm viện binh, thì thấy dẫn đầu đội ngũ yêu quái là một con thỏ cưỡi một con Cá Ngựa màu trắng, thân khoác áo giáp màu bạc, đầu đội mũ vàng, tay cầm bản thu nhỏ của Phương Thiên Họa Kích, dẫn đầu vọt tới!

Hằng Nga vừa thấy thế, lập tức ngây ngẩn cả người, con thỏ nhà người khác nàng không quen, nhưng cái con thỏ thiếu đòn này thì nàng lại quá quen thuộc. Nàng không đi, đứng tại chỗ, để xem con thỏ chết bầm này lại giở trò gì.

-Dừng!

Đội quân khựng một cái dừng lại, chẳng qua bởi vì không huấn luyện đủ, nên có rất nhiều người đụng nhau người ngã ngựa đổ. Thế nhưng, sau khi nhìn thấy Hằng Nga thì mọi người lập tức hít sâu một hơi, rồi đứng đực ra tại chỗ.

Có điều, Tần Thọ chỉ coi như không phát hiện, vẻ mặt hắn đầy nghiêm túc nhìn Hằng Nga trước mặt, cưỡi ngựa cầm kích, vươn một bàn tay ra, dùng giọng điệu mà hắn tự nhận là cực kỳ từ tính và khí phách nói:

-Muội tử, ta đã trở về.

Hằng Nga thấy thế, đầu tiên là bất đắc dĩ, sau đó nhếch miệng nở nụ cười, vươn bàn tay trắng như ngọc đặt lên tay hắn, nói:

-Trở về là tốt rồi.

Tần Thọ nói:

-Muội tử, lên ngựa... Ặc, đợi xíu...

Tần Thọ ném Lò Bát Quái xuống đất, nói:

-Biến lớn chút!

Lò Bát Quái có thể biến lớn, Tần Thọ nhảy lên, nói:

-Muội tử, lên lò... Khụ khụ... Thật là kỳ cục...

Hằng Nga cũng không chê, nàng nhảy lên theo, Tần Thọ vỗ bếp lò nói:

-Tra! Đi nào!

Lò Bát Quái câm nín, oán hận nói:

-Con thỏ kia, ta là bếp lò, là nồi, là xe tăng, nhưng không phải là xe ngựa!

Tần Thọ nói:

-Cũng na ná nhau thôi, đi nhanh lên.

-Sao ngươi không cưỡi ngựa của ngươi?

Lò Bát Quái oán giận nói.

Tần Thọ nhìn con cá ngựa nhỏ mà hắn cưỡi lúc nãy, nếu Hằng Nga ngồi lên, tám mươi phần trăm là hắn sẽ phải nhặt xác cho Cá Ngựa... Hắn thở dài nói:

-Chờ thỏ gia ta lớn lên, nhất định phải làm tìm một con ngựa trắng to lớn xinh đẹp để tiếp muội tử nhà ta!

Hằng Nga cười mỉm, không nói gì, chỉ xoa xoa đầu Tần Thọ, sau đó lén lút bóp mạnh một cái lên cái mông béo núc ních của Tần Thọ, thấp giọng nói:

-Em còn biết về à.

Tần Thọ nghe thấy thế, trong lòng lập tức chột dạ. Lúc trước, hắn xin phép Hằng Nga đi một tuần, kết quả đi Phương Thốn Sơn mấy ngày, lại đi Đông Hải bảy ngày, rõ ràng là đã vượt số ngày đã xin! Vốn dĩ, hắn tưởng rằng dùng cái nghi thức tiếp đón lãng mạn, có thể qua loa lấy lệ cho xong, kết quả... nữ nhân quả nhiên đặc biệt giỏi ghi sổ!

Chờ bếp lò chạy xa.

Đội quân ô hợp trên bầu trời mới phục hồi tinh thần lại, mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.

Cuối cùng...

-Ha... Thì ra là thế.

-Chẳng trách thỏ gia nhìn cũng không thèm nhìn các cô nương trong Phong Hoa Lâu, hóa ra là trong nhà có một cô nương xinh đẹp như vậy!

-Thật xinh đẹp! Quá ư xinh đẹp rồi! Chỉ liếc nhìn một cái thôi mà ta quên cả thở, suýt chút nữa chết ngạt.

-Ừ ừ ừ... Không hổ là cô nương của thỏ gia, thật xinh đẹp!

-Câm miệng! Đó là chủ mẫu, đám các người kính trọng một chút cho ta. Nếu ai dám vô lễ, thì ta sẽ đập bẹp kẻ đó!

Nhất Bính đột nhiên nhảy ra hét lên.

Bình thường Nhất Bính chẳng có uy tín gì, có một số người muốn cãi lại, kết quả phát hiện Đại Tứ Hỉ, Yêu Kê đã đứng đằng sau Nhất Bính từ bao giờ. Hơn nữa, bốn tên Kinh Hàn, Sa Khôn, cá thòi lòi, cá chình điện đều đứng đằng sau hắn.

Mọi người lập tức hiểu địa vị của Nhất Bính đã khác xưa, vì thế một đám cúi đầu xuống ngoan ngoãn nghe nhớ kỹ, không dám cãi lại.

Nhất Bính thấy cảnh đó, vung tay lên nói:

-Được rồi, tất cả giải tán đi.

Đám yêu quái tản đi.

Đợi đám yêu quái đi hết, gương mặt căng cứng của Nhất Bính lập tức giãn ra, khóc nức nở nói:

-Các ngươi đều lợi hại như vậy, cứ phải đẩy ta đi lên làm gì? Làm ta sợ muốn chết... Nếu cả đám yêu quái đó xông lên, thì ta biết làm sao?

Đám Đại Tứ Hỉ, Kinh Hàn, cá thòi lòi, cá chình điện cười nói:

-Ngươi đó, phải quen với địa vị của mình đi, đừng lúc nào cũng có vẻ sợ sệt đó.

Yêu Kê thành khẩn nói:

-Cố lên, Nhất Bính, thiên phú của ngươi vô cùng tốt, sớm hay muộn gì cũng sẽ trở thành cao thủ thôi. Chúng ta đang giúp ngươi trước ấy mà.

Sa Khôn ôm lấy bả vai Nhất Bính nói:

-Đừng nói nhảm nữa, ta hỏi ngươi, đã không?

Nhất Bính cười hì hì nói:

-Đã! Thật con mẹ nó quá đã!

Tất cả mọi người cười to.

Tần Thọ mặc kệ đám thủ hạ kia đang làm gì, hắn vừa nhảy xuống Lò Bát Quái đã bị Hằng Nga xách tai, kéo vào trong phòng.

Quy tắc cũ, Tần Thọ ngồi ở trên ghế nhỏ của mình bắt đầu kể lại từng chuyện khi hắn xuống hạ giới cho Hằng Nga nghe.

Hằng Nga nghe rồi cười, thường thường hỏi mấy vấn đề, cho đến tận lúc nàng mệt mỏi, buồn ngủ nằm xuống giường ngủ.

Tần Thọ đắp chăn cho Hằng Nga, nhìn khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười an nhiên của Hằng Nga một lúc lâu, rồi mới rời khỏi phòng. Hắn đi ra khỏi Nguyệt Cung, đi về phía cây hoa quế vương.

Lộp bộp.

Lửa trại chiếu sáng bốn phía, Ngô Cương lật vỉ nướng trước mặt, gắp một miếng bánh gạch cua mà Tần Thọ mang về từ Đông Hải Long Cung, nói:

-Con thỏ, lần này có vẻ ngươi hơi lố rồi.

Tần Thọ bĩu môi nói:

-Bao nhiêu mà lố? Chỉ là mấy tên yêu quái mà thôi.

-Chỉ thật sự là mấy tên yêu quái thôi à?

Ngô Cương giơ tay nhét bánh gạch cua vào miệng, nhồm nhoàm hỏi.

Tần Thọ nói:

-Không thì sao?

Ngô Cương vỗ vỗ tay nói:

-Ngươi cứ như vậy chắc chắn rằng mình sẽ chết à?

Tay Tần Thọ run lên, miếng bánh suýt chút nữa rơi xuống đất, hắn xấu hổ cười nói:

-Nói bậy gì đó? Thỏ gia ta đây sống lâu nghìn đời đấy!

-Sống lâu nghìn đời, chỉ là thời gian ta thả một cái rắm thôi. - Ngô Cương nói.

Tần Thọ lại nói:

-Ngươi có thể nói chuyện đàng hoàng không?

Ngô Cương nói:

-Ai thèm bốc phét với ngươi?

Tần Thọ nói:

-Ta không thể chiêu mộ binh sĩ, nâng cờ tạo phản làm một vị vua được à?

Ngô Cương nhìn con thỏ rồi cười nói:

-Chỉ với cái thói lười như ngươi mà sẽ làm ba chuyện nhàm chán này à?

Chưa chờ Tần Thọ đáp lời, Ngô Cương đã xua xua tay, ý bảo Tần Thọ đừng ngắt lời, mà nghiêm túc hỏi:

-Ngươi cứ chắc chắn rằng mình sẽ chết như vậy sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận