Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 669: Chim hầm Phật Sơn


Chương 669: Chim hầm Phật Sơn





Tần Thọ càng không muốn tìm Địa Dũng phu nhân, ở chung lâu như vậy, Tần Thọ căn bản chưa thấy qua nàng ăn thứ gì bao giờ. Có vẻ như, nàng vẫn luôn quen thuộc duy trì hấp thu linh khí thiên địa để bổ sung thân thể…

Mặc dù Tần Thọ cũng có thể làm được, nhưng mà hắn và mọi người không giống nhau.

Có một vài người ăn cái gì đó, chỉ vì bảo trì tập quán của ngày xưa, hoặc là thỏa mãn cơn thèm ăn của mình mà thôi.

Nhưng mà Tần Thọ thì khác, thân thể của hắn tốn hao năng lượng cực kỳ lớn. Hắn ăn cái gì, không chỉ là bởi vì thèm, cũng còn là vì hấp thu nguyên khí thật sự không cách nào thỏa mãn sự tiêu hao của cơ thể hắn! Cơ thể của hắn tiêu hao không chỉ là nguyên khí, còn bao gồm cả năng lượng nguyên thủy nhất ở bên trong đồ ăn. Hơn nữa, bây giờ Tần Thọ thèm ăn càng ngày càng nhiều, lượng cơm ăn càng lúc càng lớn. Loại tình huống này hắn sớm đã phát hiện, cho nên lúc hắn đi từ Long Cung ra, đã làm một đống thức ăn chứa nguyên khí thiên địa bên trong. Kết quả, hắn đã đánh giá thấp lượng cơm ăn của chính mình rồi, không ngờ được nhanh như vậy đã ăn hết rồi.

Sờ lấy cái bụng đang kêu ùng ục, Tần Thọ tùy tiện chọn một con đường đi lên trên núi, vừa đi vừa dùng cái mũi ngửi, hy vọng có thể ngửi được mùi cơm chín.

Kết quả, khiến Tần Thọ buồn bực là, bên trên núi này là gió phơ phất, ngoại trừ gió Tây Bắc ra thì không có hương vị gì.

Ục ục…

Bỗng nhiên, một tiếng kêu cổ quái vang lên dẫn đến sự chú ý của Tần Thọ!

Tần Thọ đột nhiên ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con cú mèo đứng trên cành cây, một đôi mắt to đang lườm nhìn Tần Thọ!

Tần Thọ cũng trợn to mắt nhìn con cú mèo!

Nhìn một hồi lâu, Tần Thọ nhìn được ra được từ bên trong mắt đối phương một thứ, con cú mèo dường như cũng đang đói bụng!

Đôi mắt của hai tên gia hỏa nhìn nhau, sau khi xác định xong, con cú mèo kia bỗng nhiên giang hai cánh ra, hai chân đạp một cái vọt xuống dưới!

Tần Thọ không nói hai lời, tiện tay biến ra một cái nồi lớn, tay cầm cái nồi sắt lớn, bịch một cái úp con cú mèo đang nhào xuống vào bên trong!

-Ha ha, thỏ gia ta đang đói đây, ngươi lại tự mình chạy vào trong nồi, cái này cũng không nên trách thỏ gia ta đó?

Tần Thọ thỏa mãn cười.

Vừa rồi nhìn một hồi, hắn xác định, cái con cú mèo này vẫn là một con cú mèo bình thường chưa có khai linh trí. Đương nhiên, nói bình thường cũng không bình thường, trên thân có dính phật khí, thông linh thành tinh cũng là chuyện sớm muộn.

Nếu không phải con cú mèo này có sát ý với Tần Thọ, Tần Thọ thật là có chút không xuống tay được.

Có điều nó đã chủ động hạ thủ đối với Tần Thọ, Tần Thọ tự nhiên cũng không khách khí.

Tần Thọ tìm một nơi không có người cũng không có gió bấc, dễ dàng, quen thuộc lấy con cú mèo ra vặt lông, rửa ráy sạch sẽ, móc ra các loại hương hiệu ướp vào rồi bỏ vào trong nối bắt đầu xào lăn, rồi hầm…

Một bên hầm, một bên Tần Thọ móc ra một hồ lô canh cay người Hồ để uống, vừa uống, vừa ngước nhìn lên bầu trời đầy sao, tự lẩm bẩm:

-Sao đầy trời đều có, sao lại không có mặt trăng? Nhất định là giả!

-Là thật.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên bên tai Tần Thọ.

Tần Thọ giật mình, đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một tiểu hòa thượng mặc tăng y màu trắng không biết đứng ở sau lưng hắn từ lúc nào.

Tần Thọ liếc nhìn nồi đun nước đang toát ra nhiệt khí cuồn cuộn của mình theo bản năng…

Tiểu hòa thượng ha ha cười nói:

-Ngươi cũng không phải là nhà sư, ăn thịt, bần tăng đương nhiên sẽ không quản.

Lúc này Tần Thọ mới thở phào nhẹ nhõm, nhếch miệng cười nói:

-Chỉ dựa vào câu nói này của ngươi, thỏ gia ta thích ngươi rồi đó. Lát nữa chia cho ngươi một cái chân chim!

Nụ cười của tiểu hòa thượng lập tức cứng đờ, chắp tay trước ngực nói:

-A di đà phật, bần tăng là người xuất gia, thịt này đương nhiên là không thể ăn.

Tần Thọ vung tay lên nói:

-Biết ngươi là hòa thượng, nhưng mà hòa thượng ăn thịt ta cũng không phải chưa từng thấy qua? Lúc thỏ gia ta ở trên Thiên Đình đã gặp được một tên hòa thượng ăn thịt ở bên trong thịnh hội thần phật đầy trời. Hắn có thể ăn, đương nhiên ngươi cũng có thể ăn.

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói:

-Người mà ngươi nói là Hàng Long La Hán, Tế Điên đúng không? Trong miệng hắn có thuật khởi tử hồi sinh, hắn ăn vào một con gà chết, có thể phun ra được một con gà sống. Tự nhiên không tính là sát sinh, không tính là phá giới.

Tần Thọ nghĩ nghĩ, ngày đó Tế Điên đúng là biểu diễn qua cái tuyệt chiêu này, có điều vẫn là không cam lòng nói:

-Chẳng lẽ ngươi không biết à?

Tiểu hòa thượng lắc đầu nói:

-Thiên hạ đại đạo ngàn vạn, nào có đạo lý toàn bộ đều biết? Phép thuật kia của Tế Điên, trước mắt cũng chỉ có một mình hắn biết mà thôi.

Tần Thọ nói:

-Khó học như vậy?

Tiểu hòa thượng nói:

-Không phải khó học, mà là thiên đạo mà mỗi một người lĩnh hội, sẽ căn cứ vào sự khác biệt của người đó, khiến đạo ngươi lĩnh hội cũng khác biệt. Hơn nữa cùng một đạo, ở trong mắt những người khác nhau lại có sự tưởng tượng khác nhau, cho nên, lĩnh ngộ càng là một trời một vực. Hai người nếu muốn lĩnh hội một đạo hoàn toàn tương tự, trừ phi đối phương đem lĩnh hội của mình, hoàn chỉnh viết ra, dạy cho ngươi mới được. Đương nhiên, thế gian vô số sinh linh, cũng khói tránh khỏi có người lĩnh ngộ thông suốt. Có điều cái đạo kia của Tế Điên quả thực là huyền diệu, bên trong có sự luân hồi ảo diệu, cũng có tái sinh chi đạo, chính hắn còn không nói được rõ ràng, những người khác càng là không thể nào học được. Bởi vậy, phép thuật này cũng chỉ có mình hắn biết, hắn cũng đã trở thành hòa thượng duy nhất trên đời này có thể uống rượu ăn thịt…

Tần Thọ tặc lưỡi nói:

-Ta nghe nói Linh Sơn có một hòa thượng vui vẻ, đạo hắn lĩnh hội chính là vui vẻ. Linh Sơn các ngươi, chẳng lẽ ngay cả loại đạo nam nữ ba ba ba này cũng đều có thể khoan nhượng à?

Tiểu hòa thượng cười ha ha nói:

-Vui vẻ đạo, ta tự nhiên là không thích. Nhưng mà Như Lai Phật Tổ đã từng nói, lòng dạ cửa phật rộng lớn, dung nạp tất cả, huống chi chỉ là một đạo vui vẻ? Vui vẻ như đao, ở trong tay người tốt, đó chính là đạo; ở trong tay người xấu, đó là ác đạo. Cũng như Tế Điên ăn thịt, hắn ăn thịt có thể tạo ra sinh linh sống, đương nhiên là ăn được. Chúng ta ăn thịt, thì chính là cửa vào sát sinh, đây chính là tội nghiệt.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng nói:

-Ngươi nói có vẻ như cũng có lý…

Tiểu hòa thượng khẽ gật đầu, biểu thị đương nhiên là có lý rồi.

Tần Thọ cảm thán nói:

-Nếu như thỏ gia ta quen biết ngươi sớm thì tốt rồi, năm đó lúc bị cảnh sát bắt khi đang chăm sóc sức khỏe, ta cứ dựa theo ngươi nói như thế này, đoán chừng… Được rồi, đoán chừng sẽ bị đánh chết…



Bạn cần đăng nhập để bình luận