Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 226: Con thỏ chết tiệt!




Chương 226: Con thỏ chết tiệt!





Hằng Nga vừa nghe xong thì vội vàng chạy ra mở cửa, cửa vừa mở ra thì có một người đứng ngay trước cửa nhà khóc:

-Ôi… thỏ lão đệ, ngươi chết thảm quá… Thiên Bồng ca ca có lỗi với ngươi! Đáng lẽ Thiên Bồng ca ca phải ngày đêm ở bên cạnh ngươi để bảo vệ ngươi…

-Nếu lúc đó ca ca ở bên cạnh ngươi, ngươi cũng không đến mức bị một con lươn ăn…

-Thỏ lão đệ… ngươi ra đi bình an…

-Ta biết Hằng Nga tiên tử là người duy nhất ngươi không bỏ xuống được, ngươi yên tâm, ngươi đi rồi, Thiên Bồng ca ca sẽ thay ngươi chăm sóc nàng!

-Hằng Nga tiên tử mà sụt một cân thì cũng là ca ca có lỗi với ngươi!

Hằng Nga không thể ngờ được vừa mở cửa ra là gặp cảnh tượng này.

Phía sau lưng Thiên Bồng là một đám người đang đốt giấy tiền giấy bạc, đàn, trống, kèn, hát đầy đủ không thiếu cái gì, đằng sau còn khiêng một cái quan tài lớn, phía sau đó nữa là những vòng hoa… rõ ràng đây là chuẩn bị hạ táng thỏ.

Hằng Nga lập tức không vui, Tần Thọ còn chưa chết, tên này đã vội vã về đây chịu tang, đây không phải là đang trù người ta chết sao?

Mặc dù Hằng Nga có thể hiểu được ý nghĩ của Thiên Bồng, nhưng khi nghĩ về quá khứ xấu của hắn, vẻ mặt nàng càng lúc càng lạnh, lạnh như băng, xa cách ngàn dặm, nhưng nàng vẫn lịch sự nhã nhặn nói:

-Thiên Bồng nguyên soái, ngài đây…

Từ khi Thiên Bồng vào cửa ánh mắt chưa từng rời khỏi Hằng Nga, nghe thấy Hằng Nga hỏi thì lập tức nói:

-…Thỏ lão đệ chết thật thảm, bị một con lươn nhỏ ở hạ giới ăn. Nhưng Hằng Nga tiên tử đừng lo lắng, đợi ta triệu tập đủ binh lính sẽ đến hạ giới giết chết con lươn kia chôn cùng với thỏ lão đệ! Hãy để hắn ra đi thanh thản, Hằng Nga tiên tử đừng quá đau buồn, mọi chuyện đã có ta đây.

Tần Thọ nghe xong hai mắt trợn trắng:

-Ta xxx mẹ nhà ngươi, để ta ra đi thanh thản hơn? Ngươi sợ ta chết cô đơn trên đường Hoàng Tuyền, cho nên muốn kiếm một đám Hắc Long đi theo bồi bạn với ta?

Hằng Nga nói:

-Thiên Bồng nguyên soái, ngươi hiểu lầm rồi…

-Hiểu lầm?

Thiên Bồng sững sờ, liếc mắt nhìn vào trong sân, thấy trong sân thắp một ngọn nến đỏ, trên bàn có rất nhiều món ăn ngon…

Thiên Bồng sửng sốt một hồi, trong lòng nghĩ thầm:

“Thắp nến sao? Con thỏ này sợ là thực sự chết rồi, làm nhiều món ngon vậy, lẽ nào Hằng Nga chẳng những không tức giận mà lại còn vui vẻ ở nhà ăn mừng sao?”

“Đúng vậy, con thỏ chết thật khốn nạn, chết rồi có lẽ lại thuần khiết sạch sẽ hơn.”

Thiên Bồng vừa nghĩ tới đây, lập tức nói:

-Xem ra là hiểu lầm, tiên tử chờ một chút.

Nói xong Thiên Bồng nhanh chóng thu dọn lại!

Những vị thần tiên được Thiên Bồng thuê đến chuyên lo việc tổ chức các nghi lễ ma chay nhanh chóng bỏ quan tài, áo quan, dải vải trắng vào túi Tu Di, sau đó lấy ruy băng đỏ ra, treo lên.

Một màn tang tóc bi thương lập tức biến thành cảnh hoan hỉ, một số người còn đốt pháo, bắn pháo hoa.

Thiên Bồng hài lòng gật đầu, mỉm cười với Hằng Nga:

-Như vậy, tiên tử có lẽ sẽ vui hơn chút đúng không?

Kết quả là lập tức nghe thấy rầm một tiếng, cánh cửa của cung điện Nguyệt Cung đã bị đóng lại!

Sau đó lập tức nghe thấy giọng nói giận dữ của Hằng Nga truyền đến từ ngoài sân:

-Cho dù Ngọc Nhi thực sự đã mất rồi, Nguyệt Cung của ta cũng không chào đón ngươi!

Tần Thọ nghe đến đó, lúc này đang ngồi xổm trên cây, lắc đầu một cái, lẩm bẩm nói:

-Tên Thiên Bồng nguyên soái này đúng là biến thành yêu mà hóa ngốc ba năm. Cả người như không có chỉ số thông minh, cũng không có mắt nhìn vậy! Có kẻ lại đi tán gái như thế này sao?

Thiên Bồng nghe xong, biết mình làm sai rồi, phất tay ra hiệu cho đám tiên lui ra ngoài.

Sau đó Thiên Bồng thở dài một hơi:

-Tiên tử, ta biết nàng và Tần Thọ có quan hệ rất tốt. Nàng coi hắn như người một nhà vậy, nhưng sự thật chỉ có thể là sự thật. Con thỏ đó đã đi rồi, đó là điều mà mọi người đã tận mắt chứng kiến! Bị con Hắc Long lớn như vậy cắn một miếng, con thỏ đó làm sao còn có thể sống sót được chứ?

Nói đến đây, Thiên Bồng cố gắng rút thanh chốt cửa nhưng cửa vẫn không mở được.

Hắn nói tiếp:

-Này, thật ra chuyện này cũng nên trách ta. Là đại ca mà lại không chăm sóc hắn chu đáo, nếu ta đưa hắn vào doanh trại thì sẽ không có việc gì rồi, trời rộng đất rộng, con quái vật nào dám đến Thủy Quân Thiên Hà của ta để gây loạn chứ?

-Kỳ thật, hắn không đi cũng không sao, nhưng ta làm đại ca thật ngốc mà!

-Tại sao lúc đó lại không nghĩ tới việc tặng cho hắn một trăm tám mươi phần linh khí cơ chứ?

-Nếu như được cho, hắn còn có một hài tử theo cùng, ít nhất sẽ có thể giữ được cái mạng này.

Lời vừa nói xong thì nghe thấy tiếng kéo mở chốt cửa.

Thiên Bồng vừa nghe thấy vậy, đột nhiên trong lòng như vỡ òa sung sướng, trong lòng nghĩ:

“Sao mình lại thông minh thế! Vài câu lý lẽ đã có thể làm lay động rồi, nói dóc vài câu cuối cùng cũng làm cảm động được Hằng Nga chịu mở cửa ra rồi, ha ha, mặc dù khá thất vọng nhưng hôm nay có thể ăn tối với tiên tử Hằng Nga cũng không phải là vô nghĩa!”

Thiên Bồng nghĩ rất ổn rồi, dù sao con thỏ cũng đã chết, nói dối như thế nào cũng không quan trọng, lẽ nào con thỏ đó còn có thể giả làm thi thể chết sống lại, đòi bảo bối sao?

Đang suy nghĩ mọi chuyện sẽ tốt đẹp, cánh cửa được mở ra, nhưng phía sau cánh cửa trống không, không có ai!

Thiên Bồng sửng sốt, trong lòng nói:

“Người đâu rồi? Lẽ nào nàng đến khuê phòng chờ an ủi ta rồi sao?”

Hắn đang nghĩ về những điều đẹp đẽ, bỗng dưới chân hắn phát ra một tiếng ho khan.

Thiên Bồng nhìn xuống, chỉ thấy bên dưới có một con thỏ lông trắng, bụ bẫm, còn có chiếc răng cửa to!

Khuôn mặt con thỏ nhìn hắn xúc động, nghẹn ngào nói:

-Thiên Bồng, lúc đầu ta thực sự nhìn nhầm ngươi rồi. Hóa ra ngươi lại là một người tốt như vậy, lần trước ta còn sống sót sau khi gặp đại nạn, không ngờ phúc họa thay lại được ở bên cạnh ngươi! Nào, vì sự an toàn của huynh đệ, hãy cho người huynh đệ của mình một trăm tám mươi linh bảo đi. Ngày hôm trước hay hôm sau đều được, huynh đệ ta đây không kén chọn!

Thiên Bồng nghe thấy vậy, sắc mặt xanh mét dụi dụi mắt, nhìn kỹ lại con thỏ trước mặt, kinh ngạc nói:

-Ngươi còn chưa chết hay sao?!

Tần Thọ nói:

-Ngươi cho rằng ta đã chết sao? Đừng nói lung tung, cục cưng, trước tiên cho ta xem đã.

Thiên Bồng đột nhiên ngáp một cái rồi nói:

-Ây ya, cả tháng nay ta bận rộn, vừa phải đánh nhau vừa phải bắt quái vật, vừa mệt vừa buồn ngủ. Chắc là nhớ người huynh đệ thỏ quá. Ta bắt đầu sinh ra ảo giác đó, hoa hết cả mắt rồi, không được ta phải đi nghỉ ngơi càng sớm càng tốt mới được. Tiên nữ Hằng Nga, bây giờ ta sẽ không làm phiền nàng nghỉ ngơi nữa, sau này nếu có thời gian lại đến gặp nàng sau nhé!

Nói xong Thiên Bồng bỏ chạy mặc cho con thỏ sau lưng đang gào thét.

Tần Thọ nhìn hắn mắng lớn một câu:

-Đồ đầu lợn đáng chết. Dám động đến gia đình thỏ gia ta, bây giờ lại còn muốn chạy sao, muốn chạy một sợi lông cũng không kịp đâu? Đưa quan tài, vòng hoa cho thỏ gia mà cũng không bồi thường. Ngươi cứ như vậy mà muốn chạy hay sao?

Nói xong, Tần Thọ nhanh chóng ôm lấy chân của Thiên Bồng.

Thiên Bồng bay rất nhanh, nhanh chóng đã thoát khỏi mặt trăng, Hằng Nga cũng không thấy hắn nữa, lập tức tức giận nói:

-Con thỏ chết tiệt, buông ra!

Tần Thọ nói:

-Không buông tay! Đền tiền!

Thiên Bồng tức giận nói:

-Ta còn tưởng rằng ngươi đã chết. Làm tang lễ cho ngươi không quản đến việc thu tiền của ngươi, ngươi còn muốn đòi tiền ta hay sao?

-Không đưa tiền đúng không?

Tần Thọ nói.

Thiên Bồng ngẩng đầu đáp:

-Không đưa!

Tần Thọ nói:

-Được, ngươi chờ đấy!

Bạn cần đăng nhập để bình luận