Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 390: Náo nhiệt



Chương 390: Náo nhiệt





Ở góc nhìn này, Tần Thọ hoàn toàn ngó lơ chiếc váy hoa, ngẩng đầu lên, thấy đôi chân thon dài thẳng tắp, thấy đường cong lồi lõm hoàn hảo, cất tiếng thở than:

-Ôi, phí của trời!

Hằng Nga sững người hỏi:

-Mặc sai à?

Tần Thọ lắc đầu:

-Thân hình đẹp như thế mà đem giấu đi, đúng là phí của trời chứ còn gì!

Binh!

Hằng Nga tung chân sút, một con thỏ bay ra ngoài cửa sổ…

Nhưng chỉ nháy mắt, con thỏ kia đã tức tốc chạy về, đóng cửa sổ lại, rú lên:

-Bơi thôi!

Nói đoạn, Tần Thọ đã mặc lên mảnh quần bơi, đội mũ bơi, nhảy ào xuống nước.

Thầy vậy, Hằng Nga nhoẻn cười, xoay một vòng trước gương, ngắm mình trong gương mỉm cười hài lòng, rồi quay lại xoay người kiều diễm nhảy vào hồ bơi.

Lúc này, nước trong hồ bỗng dâng cao, sau một tiếng nổ, vỡ vụn thành các phần tử rồi thoáng chốc đã ghép lại, một cầu trượt hình xoắn ốc hiện ra trong nước, tiếp đó con thỏ tức thì thi triển phép thần thông đổ đầy nước hồ bơi. Lại chạy lên cầu trượt, ngả đầu xuống hét lớn rồi trượt, cắm đầu xuống nước.

Hằng Nga thấy vậy cũng có hứng thú, thế là cũng đi vào bậc thang trơn bóng...

Kết quả vừa mới lên, trong ngực nàng có thêm một cục thịt, Hằng Nga bất đắc dĩ nhìn con thỏ chủ động tiến vào trong ngực nói:

-Ngọc Nhi!

Tần Thọ hơi ngửa đầu nói:

-Cùng nhau chơi đi?

Hằng Nga cảm thấy bất đắc dĩ, ôm con thỏ tuột xuống...

Tối ngày hôm đó, Tần Thọ nằm ở trên giường cười cả đêm, trong đầu đều là bóng dáng của Hằng Nga...

Cả đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau, Tần Thọ dậy thật sớm.

Chính xác mà nói, con thỏ chết tiệt này căn bản không có ngủ, ghé vào bên cửa sổ đếm sao ngóng trông bình minh, chờ mong ngày hôm sau chơi trò uyên ương nghịch nước...

Hằng Nga chơi đùa cả ngày mệt mỏi, ngủ muộn nhưng cũng phải dậy sớm vào phòng bếp làm bánh Trung Thu của nàng.

Vốn dĩ Tần Thọ muốn đi cùng, nhưng mà lại bị Hằng Nga chặn ở bên ngoài, chỉ thấy Hằng Nga thần bí nói:

-Phòng bếp là nơi quan trọng, không cho phép nhiều lông đi vào, bẩn!

Khuôn mặt Tần Thọ lập tức đen lại, không cam lòng kêu lên:

-Ta là đồ đệ của Trù Thần, nàng lại không cho ta vào phòng bếp?

Đáng tiếc, Hằng Nga căn bản không để ý đến hắn, đóng cửa đi làm điểm tâm của nàng.

Tần Thọ thấy vậy cũng không đẩy cửa ra, trái lại cười hị hị, dáng vẻ như âm mưu đã đạt được kêu lên:

-Nàng ngốc, đừng quên đi đến lớp, mười lăm tháng tám của chúng ta tối muộn mới bắt đầu!

-Biết rồi!

Hằng Nga lên tiếng rồi không có động tĩnh gì nữa.

Lúc này Tần Thọ mới quay người rời đi, Tần Thọ không ở lại Nguyệt Cung, mà đi thẳng đến Phong Hoa Thành.

Có rất nhiều hải tộc và sơn tinh dã quái sống ở Phong Hoa Thành, hầu hết đám hàng này chưa được giáo dục, lại càng không biết gì về thơ ca lễ nghi âm nhạc, chỉ có một số người có nghiên cứu về những thứ này, đương nhiên cũng có một số người có thể làm tốt.

Hiện nay, tất cả đều đã vào Phong Hoa Thành, Tần Thọ cũng không đối đãi với bọn họ như người ngoài nữa, hắn đã bảo đám người Sa Khôn tổ chức người dạy những kẻ mù chữ biết đọc sách, học lễ nghi, học giáo dục cảm hóa từ lâu rồi... Đương nhiên Tần Thọ chú trọng riêng vào việc giáo dục, hắn cũng không muốn thành viên nòng cốt mà mình cực nhọc đào tạo nên, cuối cùng tất cả đều bị một đập vỡ đôi, vậy thì quá không thú vị rồi.

Phong Hoa Thành vốn dĩ là nơi có cảnh sắc, sau khi vào thành từ xa Tần Thọ đã nghe thấy từng đợt tiếng đọc sách truyền ra từ bên trong.

-Nhân chi sơ, tính bản thiện…

Tần Thọ gật gù đắc ý nghe, vừa đi vừa đọc, trong lòng một mảnh hài hòa.

Lúc này, Đại Tứ Hỉ nhìn thấy Tần Thọ, vội vàng chạy tới kêu lên:

-Thỏ gia, sao ngài lại tới đây? Có chuyện gì ngài cứ việc phân phó!

Tần Thọ nói:

-Thật sự là có chuyện, ngươi gọi bọn Yêu Kê tới đây, thỏ gia ta có chuyện sắp xếp cho các ngươi.

Đại Tứ Hỉ gật đầu huýt sáo, một số Điểu Tinh ở trên nóc phòng lập tức tản đi khắp nơi, không bao lâu sau Yêu Kê, Nhất Bính, Sa Khôn, Kinh Hàn, Cá thòi lòi và Cá chình điện đều tới.

Trước mắt đây là tất cả thành viên quan trọng trong tổ chức của Tần Thọ, mặc dù sức chiến đấu đều là cặn bã, nhưng mà tốt xấu gì cũng biết nghe lời, có thể dùng được...

Nói cách khác, ngoại trừ những người này, Tần Thọ cũng không có người nào có thể dùng.

Mấy người ngồi quanh Tần Thọ, Tần Thọ cũng không xem trọng, dựa vào vương tọa kim cương, lắc chén rượu trong tay, bắt chéo hai chân, phẩm rượu rồi đắc ý nói:

-Không nói nhảm nữa, hôm nay là ngày lễ đầu tiên của chúng ta trên mặt trăng.

-Ngày lễ?

Rõ ràng mấy tên thủ hạ hơi sững sờ, Đại Tứ Hỉ, Yêu Kê còn đỡ, bọn chúng làm Yêu Vương đã nhiều năm, vẫn luôn biết nhân loại có ngày lễ.

Mặc dù Kinh Hàn và Sa Khôn chưa từng tiếp xúc với con người, nhưng mà xuất thân của bọn hắn cũng được xem là gia tộc lớn ở hải tộc, bọn hắn đi theo Long Vương cũng đã từng trải qua ngày lễ, cho nên cũng không đặc biệt cảm thấy kỳ lạ, chỉ lo lục lại ký ức trong đầu mình, có vẻ như hôm nay không có tiết mục gì...

Cá thòi lòi, cá chình điện và Nhất Bính đều có xuất thân là tiểu lâu la, nhất là Nhất Bính vừa mới hóa hình chưa lâu, càng không biết về tất cả những thứ này, chẳng qua hắn cũng có tiểu thông minh của mình, hắn không hiểu nên không nói gì, khôn khéo ngồi im một chỗ đợi có người giải thích cho hắn nghe. Nếu như không ai giải thích, chờ đến lúc giải tán lại vụng trộm đến hỏi là được.

Thế là Nhất Bính đứng thẳng eo, trợn to hai mắt ra vẻ ta hiểu, mù mờ nhìn Tần Thọ, vẻ mặt hắn phức tạp đến nỗi Tần Thọ thật sự muốn tát cho hắn một cái.

Tần Thọ nhìn thấy mọi người có biểu hiện như vậy, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý nói:

-Ngày lễ hôm nay không phải là do người xưa truyền lại. Chẳng qua là do tâm trạng của thỏ gia ta tốt, cho nên muốn tổ chức một ngày lễ ở Nguyệt Cung....Hôm nay là ngày mười lăm tháng tám, lại vào giữa mùa thu, cho nên gọi là tiết thu đi.

Đây cũng không phải là Tần Thọ nói hươu nói vượn, kiếp trước mặc dù Tần lão gia tử không biết chữ, nhưng mà Tần lão gia tử lại nhớ kỹ ngày lễ truyền thống của Hoa Hạ, lại càng biết rõ ràng cụ thể hơn lý do tại sao lại có ngày lễ và phải tổ chức ngày lễ như thế nào.

Tiếp xúc hơn hai mươi năm, cho dù Tần Thọ là đầu heo cũng biết phải tổ chức ngày lễ như thế nào.

Khi còn bé Tần Thọ cảm thấy tổ chức ngày lễ rất thú vị, mỗi lần sau các loại nghi thức khác nhau, hắn đều vô cùng bận rộn, có cảm giác như bản thân lại lớn thêm một chút, nhất là không khí nồng đậm của ngày lễ kia, càng làm cho hắn yêu ngày lễ hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận