Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 829: Con thỏ điên


Chương 829: Con thỏ điên





Tần Thọ gật đầu đáp:

-Hoàn toàn chính xác là không giống như người tốt, hơn nữa gia hỏa này hẳn là một Kim Tiên. Được rồi, cái này không liên quan đến chúng ta, đi thôi.

Tần Thọ lo lắng cho Hằng Nga, không muốn chậm trễ thời gian ở trên đường, thế là bắt đầu thúc giục Lò Bát Quái mở Tinh Môn.

Lò Bát Quái đang muốn động thủ, thì đã nghe người sau lưng tiếp tục cười điên cuồng:

-Đã bao nhiêu năm rồi? Đã bao nhiêu năm rồi? Ta đã chịu đủ cái tinh không chết tiệt này rồi! Ta muốn máu người, ta muốn uống máu người! Ta muốn ăn thịt, ăn thịt người, ăn thịt người mềm nhất! Ta muốn ăn thịt kho tàu…

Bọn người Tần Thọ lắc đầu, mở Tinh Môn ra, chuẩn bị xuất phát.

Đúng lúc này, người kia bỗng nhiên hét lớn một tiếng:

-A? Có người? Đứng lại!

Tần Thọ nói:

-Đừng để ý đến hắn, đi nhanh lên.

-Con thỏ?! Hay cho một con thỏ mập! Con rùa! Con rùa thật là lớn! Nồi? Con rùa, con thỏ, nồi? Ha ha ha… ông trời đối với ta cũng không tệ!

Tên điên kia vui vẻ cười to nói:

-Chưa ăn được thịt người, vậy thì trước hầm con rùa, rồi nướng con thỏ này, mở một chút ăn mặn! Ha ha… sảng khoái, sảng khoái!

Sau khi nghe lời nói phía sau, ba người dừng bước theo bản năng.

Tần Thọ hỏi Trùng Bát:

-Hắn vừa mới nói ăn cái gì?

Trùng Bát nói:

-Hầm con rùa, nướng thỏ.

Lò Bát Quái nói theo:

-Hắn còn gọi ta là nồi!

Sau đó ba người nhìn nhau, trăm miệng một lời nói:

-Má nó!

Tần Thọ quay người đi đầu, duỗi tay ra, đem lỗ tai kéo thẳng, rất có cảm giác đổ sáp ra vuốt tóc!

Sau đó Tần Thọ vừa đi vừa nói:

-Lúc đầu không muốn đánh ngươi, nhưng mà ngươi lại muốn ăn thỏ gia ta? Còn nói trước mặt thỏ gia ta, ngươi thật sự là coi thỏ gia ta tốt tính đúng không?

Tinh thần Trùng Bát cũng phấn chấn theo ở phía sau, có điều lại vụng trộm hỏi con thỏ:

-Con thỏ, giả vờ chút là được rồi. Gia hỏa này có thể là Kim Tiên, ta không chơi lại. Hơn nữa hỏa tinh này sắp nổ…

Tần Thọ hất cánh tay lên nói:

-Kim Tiên mà thôi, ngươi sợ cái gì? Hỏa tinh nổ ngươi tránh vào trong Lò Bát Quái thì không phải là xong rồi sao? Ta cũng không tin, một hỏa tinh mà có thể nổ nát vụn Lò Bát Quái của Lão Quân!

Lò Bát Quái nghe xong kiêu ngạo nói:

-Yên tâm đi, năm đó lúc Lão Quân luyện đan, thường bắt một vài hỏa tinh ném vào trong bụng ta để luyện chơi. Không sao cả!

Trùng Bát nghe xong, lập tức không còn gì để nói, bắt lấy hỏa tinh để luyện chơi? Cái đệch, quả nhiên, thế giới của thánh nhân người bình thường không thể nào hiểu được.

Trùng Bát thấy hai tên gia hỏa này không sợ, thế là dứt khoát cũng không thúc Tần Thọ nữa, mà lại hỏi:

-Con thỏ, vậy ngươi muốn thế nào?

Tần Thọ hất cánh tay lên nói:

-Ta muốn để người bên trong hiểu được cái gì gọi là họa từ trong miệng mà ra!

Nói xong, Tần Thọ hít sâu một hơi:

-Lớn lớn lớn…

Sau đó thân thể Tần Thọ càng lúc càng lớn…

Nhìn thấy Tần Thọ biến lớn, đại ma đầu bên trong hỏa tinh càng vui vẻ hơn:

-Ha ha… Con thỏ thật là lớn, con thỏ thật là mập! Ha ha… ta thích!

Tần Thọ cười ha ha với hỏa tinh nói:

-Một lát nữa xem ngươi có thích như vậy nữa không.

Vừa nói, Tần Thọ đã biến lớn đến mức tương đương với kích cỡ của một hỏa tinh!

Nhìn thấy con thỏ lớn như thế, gia hỏa bên trong hằng tinh rốt ruộc cũng cảm thấy có điểm không hợp lý.

Thiên địa pháp tướng không được tính là phép thuật cao minh gì, nhưng mà mặc dù nó được gọi là thiên địa pháp tướng, nhưng thực ra biến hóa lớn nhỏ cũng là có cực hạn. Cực hạn này căn cứ vào độ cường hãn của cơ thể và linh hồn.

Cơ thể càng cường đại, thì có thể biến càng lớn, bởi vì cơ sở để khống chế độ to lớn của thân thể chính là cơ thể.

Khống chế thân thể đương nhiên không thể thiếu được sự trợ giúp của linh hồn, linh hồn không đủ cường đại, thì giống như động cơ động lực của ô tô không đủ, không có cách nào làm ô tô tiến lên được.

Bởi vậy, người có thể biến càng lớn thì đương nhiên thực lực cũng càng mạnh!

Tần Thọ trực tiếp biến thành lớn như hỏa tinh, đối phương tự nhiên là biết con thỏ trước mặt này cũng không chỉ đơn giản là một con thỏ.

Tần Thọ khẽ vươn tay, toàn thân rung động đôm đốp, khí thế cường hãn khuếch tán ra ngoài, dọa Trùng Bát phải liên tiếp lui về phía sau.

Lò Bát Quái cũng hoảng sợ theo nói:

-Ôi trời ạ, lớn như thế sao? Rốt cuộc là cái con thỏ này có được cái tốt gì ở trong hộp vậy? Thực lực tăng lên cũng quá nhanh rồi? Cái này tối thiểu nhất cũng là Thiên Tiên tầng chín!

-Thích, đương nhiên là thích rồi! Con thỏ lớn như thế, đủ để ăn một bữa!

Đối phương nói như thế, hiển nhiên là cũng không sợ khi nhìn thấy thể hiện ra sức mạnh như vậy, tiếp tục khiêu khích nói.

Tần Thọ cũng không để ý tới hắn, mà chỉ mở rộng miệng ra:

-Nuốt!

Một khắc sau, miệng Tần Thọ giống như là cái lỗ đen, gia hỏa bên trên hỏa tinh bị cưỡng ép đi vào trong miệng của hắn, sau đó hóa thành nguyên khí cuồn cuộn bổ dưỡng toàn thân.

Thấy cảnh này, đại ma đầu trên hỏa tinh rốt cuộc cũng động đậy, cả giận nói:

-Ngậm miệng! Con thỏ, ngươi nhanh ngậm miệng cho ta!

Nhưng mà Tần Thọ lại càng hút mạnh hơn!

Đồng thời toàn thân Tần Thọ đều rung động, thực lực lại còn tăng lên nữa!

-Ầm ầm!

Một tiếng vang lớn vang lên, trong hư không xuất hiện một đoàn mây đen to lớn, lôi đình trong mây đen ầm ầm, gào thét!

Nhưng mà thân Tần Thọ nhoáng một cái hóa thành ba đầu sáu tay, trực tiếp mở rộng miệng ra nuốt cái lôi kiếp kia!

Kết quả là, trong tinh không xuất hiện một màn vô cùng quỷ dị.

Một con thỏ ba đầu lớn như một hành tinh, mở rộng miệng, một bên hút lấy hỏa tinh màu đỏ, một bên hút lấy lôi vân hình cầu, cảm giác kia giống như là một người đang dùng ống hút hút hai quả dừa cực kỳ lớn.

Càng quỷ dị hơn chính là, hai quả dừa này đang dần khô quắt xuống với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được…

Đồng thời khí tức của con thỏ kia ngày càng kinh khủng!

-Con thỏ chết tiệt, mau dừng tay!

Đại ma đầu phẫn nộ gầm thét, nhưng căn bản không có ý đi ra.

Hiển nhiên, hắn cũng có phiền phức của mình, cũng không thể thật sự xông ra làm chút gì cho hỏa tinh.

Tần Thọ lắc đầu như cái trống, cười hà hà nói:

-Nếu bảo thỏ gia ta tự dưng đi ăn ngôi sao thì thỏ gia ta thật sự là không xuống miệng được. Dù sao, hỏa tinh cũng có tỷ lệ sinh mệnh nhất định. Nhưng mà bây giờ… thỏ gia ta là hàng yêu phục ma, ăn là lẽ đương nhiên! Ha ha…

Nói xong, vừa quay đầu, đã bắt đầu hút lôi vân, lôi vân bắn ra lôi đình đều thành đồ ăn vặt trong miệng hắn.

Thấy cảnh này, Trùng Bát kinh hãi há to miệng nói:

-Ông trời ơi… con thỏ thật mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận