Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 296: Ta là cha ngươi (2)



Chương 296: Ta là cha ngươi (2)





Đúng lúc này, ầm một tiếng, một khối đá lớn rơi xuống trước mặt Thạch Hầu một đoạn không xa lắm, Thạch Hầu nhìn một lúc, mắt ngay lập tức sáng lên, cười nói:

-Tảng đá này không tệ!

Tần Thọ nhìn một chút, mặt mo có chút không dễ nhìn, bởi vì tảng đá kia nhìn rất quen nha! Hình dáng, vẻ ngoài giống khối đá hắn khiêng ra như đúc!

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn chỉ thấy ở xa, bốn con khỉ lớn đứng thành một hàng, trong đó một con khỉ cao gầy tay dài đang vỗ tay, giống như là đang phủi bụi trên tay… Rõ ràng, tảng đá này do hắn ném ra.

Con khỉ tay dài thấy Tần Thọ nhìn qua, cười hắc hắc với hắn, rõ ràng là không có ý tốt.

Xa xa, trên sườn núi, Đại Tứ Hỉ, Nhất Bính, Yêu Kê cùng nhau đi đến.

Đại Tứ Hỉ lo lắng nói:

-Đại vương bị đánh, chúng ta cứ đứng nhìn như vậy sao?

Yêu Kê nói:

-Nếu không thì ngươi lên thử một chút?

Đại Tứ Hỉ nghĩ lại trình độ đánh thỏ đầy hung hăng của Thạch Hầu, lập tức giật cả mình nói:

-Thép tốt thì ở trên lưỡi đao, ta lại quan sát thêm một chút, vào thời khắc mấu chốt lao ra ngoài giết hắn làm cho hắn trở tay không kịp. Nhưng ngươi bay thành thạo, ngươi có thể đánh lén một chút.

Yêu Kê cười ha ha nói:

-Tảng đá vừa mới nổ làm cánh ta bị thương rồi, không bay lên được.

Sau đó Đại Tử Hỉ và Yêu Kê đồng thời nhìn về phía Nhất Bính không nói một lời.

Nhất Bính lại không sợ gì, ưỡn ngực ngẩng đầu, vô cùng kiêu ngạo nói:

-Người còn cờ còn! Long trời lở đất ta cũng sẽ không động!

Đại Tứ Hỉ, Yêu Kê:

-…

Sau đó hai người yên lặng dựng lên một ngón tay cái, chuyện nói lý lẽ này, bọn hắn phục rồi!

Ầm ầm ầm…

Dưới chân núi ở Đông Hải, một con khỉ và một con thỏ thay nhau đập ầm ầm trên một tảng đá!

Đập hết một tiếng đồng hồ, con khỉ cuối cùng cũng mệt mỏi, một tay cầm con thỏ ném xuống đất:

-Con thỏ, ngươi có phục hay không?

Chỉ thấy con thỏ xoay người lại, nhe răng há miệng cười nói:

-Con trai …

Ầm ầm ầm...

-Có phục hay không!

-Con trai, con nghe cha nói.

-Ầm ầm ầm…

-Rốt cuộc ngươi có phục không?

-Con trai, đi ăn cơm đi.

Ầm ầm ầm…

Lại sắp một tiếng nữa trôi qua.

Thạch Hầu thật sự không còn sức lực nữa, ném con thỏ qua một bên, đặt mông ngồi bệt xuống đất, nhìn biển cả phía xa xa nói:

-Con thỏ, ngươi… hô hô… có thể cần chút mặt mũi không… hô… ta… hô… một con thỏ… nhà ngươi… cũng không thể...là… cha… của một con khỉ…

Tần Thọ nghe thế thì đứng lên, móc ta một quả đào ném cho Thạch Hầu, Thạch Hầu cũng không khách sáo, đưa lên miệng cắn một miếng, sau đó lông mày dựng lên, quả nhiên, hương vị của quả đào này ngon hơn tưởng tượng của hắn.

-Ăn ngon không? - Con thỏ thì thào hỏi.

Thạch Hầu bĩu môi, quật cường nói:

-Cũng tạm chấp nhận được.

Con thỏ cũng xem thường cười hắc hắc nói:

-Có cảm nhận được tình yêu thương nồng đậm của cha không?

Ầm ầm ầm…

-Quả đào hồi sức nhanh thật, chúng ta tiếp tục đi!

Ầm ầm ầm…

Trời chạng vạng tối, mặt trời lặn về phía tây, ánh nắng chiều đỏ rực cả bầu trời, một vầng mặt trời đỏ rực trên mặt biển xanh nối liền trời đất… hải âu kêu to, còn con khỉ lại gào ầm lên.

-Rốt cuộc ngươi là thứ gì vậy? Đánh thế nào cũng không chết vậy? - Thạch Hầu gầm thét lên.

-Con trai, đừng kích động như vậy. Lại đây, cha hát cho con nghe một bài.

Tần Thọ chầm chậm hát lên:

-Trời tối rồi ngủ đi Thạch Hầu, Thạch Hầu nhớ nhà không ~~

Thạch Hầu:

-Được rồi, con thỏ chết tiệt này, không đôi co với ngươi nữa! Thích thế nào thì làm thế đó đi!

Cuối cùng Thạch Hầu cũng từ bỏ việc dạy dỗ con thỏ này, da quá thô, thịt quá dày, không đánh nổi!

Nói xong, Thạch Hầu chuẩn bị bỏ đi.

Tần Thọ kêu lên:

-Con trai, đừng đi!

-Không đi thì làm gì?! Chơi với ngươi tiếp à?

Thạch Hầu phẫn nộ nhìn Tần Thọ, cho đến bây giờ, Thạch Hầu đã không còn quan tâm đến kiểu xưng hô cải tiến này của con thỏ, thậm chí còn có chút ý chấp nhận.

Tần Thọ bày ra vẻ mặt ủy khuất, tội nghiệp nói:

-Con trai, con lại đây ngồi đi, cha sẽ mua quýt cho con ăn.

Thạch Hầu nghiêng đầu nhìn Tần Thọ nói:

-Được rồi, không đi nữa.

Tần Thọ cười nói:

-Con trai ngoan, không nỡ để cha đi sao?

Thạch Hầu lắc lắc đầu nói:

-Trước khi ngủ, vận động thêm một chút!

Ầm ầm ầm…

-Phía trên kia đang làm chuyện gì thế?!

Cùng lúc đó, ở đáy biển Đông Hải, một con tướng quân tuần tra phẫn nộ nhìn nước biển chấn động bốn phía!

-Khởi bẩm tướng quân, một tảng đá trên Hoa Quả Sơn ở Ngao Lai Quốc nổ ra một con khỉ, con khỉ này cầm một con thỏ đập lên tảng đá kia, làm cho nước biển của chúng ta động như thế này.

Một con lính tôm chạy đến báo cáo.

Tướng quân nghe xong mặt đen thui, nắm lấy lính tôm, nắm vào cổ, hai mắt trừng trừng, sau đó hừ hừ nói:

-Đáng chết, mấy câu hoang đường ngu ngốc này nói ra không ngại sao? Nghĩ ta là kẻ ngu à?

-Tướng quân, thần nói thật, rất nhiều huynh đệ đều thấy. Không tin thì người đi xem một chút đi?

Tên lính tôm chỉ lên phía trên.

-Nhìn cái gì?

Đúng lúc này, một người trẻ tuổi đang ngồi trên đầu cá voi bơi qua, quay đầu lại hỏi.

Nhìn thấy người trẻ tuổi kia, tướng quân tuần tra không dám hung dữ, tranh thủ thời gian xoay người lại chào hỏi:

-Hóa ta là tiểu điện hạ Ngao Tuế của Nam Hải Long Vương, tại hạ là tướng quân tuần tra Đông Hải, phụng mệnh tuần tra hải vực. Hôm nay phát hiện nước biển ở bên cạnh Đông Hải động, ảnh hưởng đến con dân nghỉ ngơi cho nên đến đây xem xét một chuyến. Lính tôm báo cáo, nói ở trên…

Nói đến đây, tướng quân tuần biển không biết tiếp thế nào, dù sao, mấy lời của lính tôm hắn nghĩ thế nào cũng thấy là giả!

Tảng đá có thể sinh ra con khỉ sao?

Con khỉ còn có thể cầm con thỏ đập lên đá nửa ngày trời?

Đập lâu như thế sao?

Con thỏ kia là cái gì? Là cái chùy à?



Dù sao mọi chuyện cũng không hợp lý, hắn chưa chứng thực lời nói đó nên không dám nói lung tung.

Ngao Tuế thấy tướng quân tuần biển ấp úng như thế thì hơi khó chịu.

Mặc dù Đông Hải này không phải là Nam Hải nhà hắn, nhưng từ trước đến nay, bốn biển một nhà, hắn là Tiểu Long Vương của Nam Hải, ở Đông Hải cũng giống như thế!

Từ lúc nào, một tên tướng quân tuần biển cũng dám khinh mạn hắn như vậy?

Thấy Ngao Tuế khó chịu, tướng quân tuần biển sợ hãi nói:

-Ngao Tuế điện hạ, không phải tiểu nhân không nói, là tiểu nhân không biết nói thế nào. Tên này nói cũng không đáng tin, nói viên đá sinh ra con khỉ? Chuyện này làm sao có thể được?

Ngao Tuế nghe xong, mắt sáng lên, cười nói:

-Trong viên đá sinh ra con khỉ? Cái này thú vị! Mấy người đến đây, theo ta đi!

-Ngao Tuế điện hạ, ngài định đi đâu vậy? - Tướng quân tuần biển hỏi.

Ngao Tuế cười lớn ha ha nói:

-Đi xem xem, nếu như thật sự có Hầu Tử sinh ra từ trong tảng đá thì cũng là giống loài quý hiếm, bắt về làm sủng vật, khởi đầu quá tốt!

Tướng quân tuần biển nghe vậy, nhất thời không biết nói gì, quả nhiên đầu óc của phú nhị đại không giống với người bình thường.

Tuy nhiên Ngao Tuế là nghe lời hắn nên mới đi lên, hắn không dám chậm trễ, chẳng may Ngao Tuế xảy ra chuyện không hay, cái mạng nhỏ của hắn cũng kết thúc, bắt buộc phải đi theo trông coi mới được, bảo vệ sự an toàn của Ngao Tuế.

Mặc dù, bên cạnh Ngao Tuế là bốn người cao to hoành tráng lợi hại hơn cả hắn, nhưng nhiệm vụ này, không thể không đi.

-Hộc hộc hộc...

Con khỉ thở hổn hển nhìn con thỏ ngồi trên mặt đất, từ từ móc ra một quả đào, lau lau, ăn một miếng chảy nước ngập mồm, tức giận nói:

-Con thỏ đáng chết, ngươi là tảng đá sao?

Tần Thọ chóp chép miệng nói:

-Con trai, vậy là ngươi muốn nhận cha rồi sao? Ngươi sinh ra từ trong tảng đá, mẹ ngươi chính là tảng đá, ngươi nói ta là tảng đá, đây chính là muốn nhận ta làm cha sao?

Con khỉ nghe xong, chợt tức giận đến phát cáu, đang định ra tay lần nữa, đột nhiên nghe thấy một tiếng nổ vang ở trong nước!


Bạn cần đăng nhập để bình luận