Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 782: Người đông thế mạnh đánh con thỏ (3)



Chương 782: Người đông thế mạnh đánh con thỏ (3)





Triệu Vũ Hoàng hơi ngẩng đầu lên nói:

-Ngươi có biết vì sao ta lại là Thánh tử không?

Tần Thọ đương nhiên không biết.

Triệu Vũ Hoàng ngạo nghễ nói:

-Đó là bởi vì trong cơ thể ta chảy huyết mạch của Tổ Phượng, mặc dù mỏng manh nhưng mà chung quy thì vẫn là huyết mạch của tổ tiên. Có điều mỗi lần chiến đấu đều sẽ thiêu đốt huyết mạch, dẫn đến đại thương nguyên khí. Mà biện pháp tốt nhất, chính là trước khi chiến đấu đi làm lễ tế tự, chọn một thiên thần làm lễ tế, cung phụng huyết mạch tổ tiên, thì tổ tiên có thể che chở cho ta lúc sử dụng huyết mạch tiên tổ sẽ không bị thương. Đáng tiếc, nếu như ta có thể có được càng nhiều huyết mạch Tổ Phượng hoặc là khí tức của Tổ Phượng, thì cơ thể của ta sẽ dần dần tiến hóa, cũng sẽ không cần phải phiền toái như vậy nữa.

Tần Thọ gật đầu theo nói:

-A… thì ra là thế, trước khi đánh trận còn phải chọn thiên thần để tế, ngày… Ách? Thiên thần? Ngươi bắt được thiên thần rồi?

Sau đó Tần Thọ liền thấy ánh mắt của tất cả Phượng Hoàng đều đang nhìn hắn!

Trên trán Tần Thọ lập tức xuất hiện một mảnh vạch đen, chỉ vào chính mình nói:

-Ây… Không phải là ta đó chứ?

Triệu Vũ Hoàng vỗ vỗ bả vai Tần Thọ, nụ cười dần biến thành cười lạnh, âm trầm nói:

-Con thỏ, ngươi thật đúng là ngây thơ mà. Ngươi biết Doanh Lâm? Ha ha… ngươi có biết phản đồ Doanh thị đã phản bội tộc Phượng Hoàng trốn ra khỏi Phượng Sào không?

Tần Thọ nghe xong, hai mắt trợn một cái, không nói gì.

Triệu Vũ Hoàng lại nói:

-Lúc đầu ta còn sầu muộn không biết đi bắt thiên thần ở đâu để làm lễ tế đây, kết quả ngươi lại tự mình đưa tới cửa, đã bớt đi cho ta không ít chuyện. Ngươi cho rằng đoạn đường này ta chịu đựng ngươi vô lại, thấp hèn, vô sỉ là vì cái gì? Nếu không phải là tế tự tiên tổ phải dùng máu của thiên thần đang ở trạng thái hoàn mỹ thì ta đã sớm giết ngươi rồi! Còn có thể giữ ngươi đến bây giờ sao?

Tần Thọ xoa xoa mũi:

-Huynh đài, ngươi… muốn giết ta? Ngươi chắc chắn?

Triệu Vũ Hoàng nói:

-Cút! Ai là huynh đệ với ngươi? Ngươi cùng lắm cũng chỉ là một phế vật sắp chết mà thôi!

Tần Thọ nghiêng đầu tiếp tục hỏi:

-Ngươi chắc chắn ngươi có thể giết ta?

Vừa nói xong, Nhện Núi, Kim Thiền, Quỷ Xa, Phi Đản đi theo Tần Thọ nhao nhao tiến lên phía trước. Đến ngay cả một Tiểu Hắc Hắc từ nãy đến giờ vẫn không nói gì, sau khi trải qua ba giây đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cũng đi về phía trước một bước.

Điều này khiến cho Tần Thọ và bọn người Nhện Núi có chút kinh ngạc.

Vô Lượng tổ sư cười khổ nói:

-Ta cùng các ngươi tới, lên hay không lên cũng đều sẽ bị giết, không bằng liều một phen.

-Ngươi cũng đủ thành thật!

Lần đầu tiên Kim Thiền nhìn thẳng Vô Lượng tổ sư, đồng thời một tay ôm hắn vào trong ngực, cười hê hê nói:

-Không sao, ta bảo vệ ngươi.

Vẻ mặt Vô Lượng tổ sư thì lại là bất đắc dĩ, theo như hắn thấy, con thỏ đó chính là chủ nhân còn bọn người Kim Thiền chỉ là người hầu.

Trong giới tu hành, ngoại trừ những nhị thế tổ siêu cấp kia, thì ở tình huống bình thường, người hầu nhất định là yếu hơn chủ nhân.

Hắn nhìn thấy rất rõ chênh lệch giữa con thỏ và Triệu Vũ Hoàng, một người là chưa thành tiên, một người đã là Kim Tiên, thậm chí bên cạnh còn có mấy lão nhân mạnh đứng cạnh, tính thế nào cũng là con thỏ này chết chắc…

Nếu đã chết, thì hắn cũng không thèm đếm xỉa nữa, đứng ở bên cạnh Tần Thọ nói:

-Con thỏ, lần này ta ủng hộ ngươi.

Triệu Vũ Hoàng lập tức vui vẻ:

-Một con rệp, cũng xứng sao?

Vô Lượng tổ sư nói:

-Cho dù đánh không lại, nhưng mà ta có thể mắng ngươi, ngươi là cái con gà nướng!

Biểu cảm của Triệu Vũ Hoàng lập tức cứng đờ, hừ lạnh một tiếng nói:

-Muốn chết!

Đúng lúc này, Tần Thọ ngăn ở trước mặt Vô Lượng tổ sư, cười híp mắt nhìn Triệu Vũ Hoàng nói:

-Dù sao ngươi cũng là Thánh tử của tộc Phượng Hoàng, có dám đơn đấu không?

Triệu Vũ Hoàng lập tức cười nói:

-Ha ha ha… đơn đấu? Chỉ dựa vào ngươi? Ha ha… ngươi biết chúng ta chênh lệch bao nhiêu không?

Trong lúc nói chuyện, Triệu Vũ Hoàng giậm chân một cái, liệt diễm toàn thân bốc lên, phía sau có một cái hư ảnh Phượng Hoàng bay lên không trung, hai cánh mở ra giống như là che đậy cả nửa bầu trời! Khí thế ngập trời, trấp áp tất cả!

Tần Thọ ngửa đầu nhìn Phượng Hoàng lớn kia nói:

-Ta hỏi ngươi là có dám đơn đấu hay không, ngươi đây không châm lửa tự thiêu thì lại là thả pháo hoa, ngươi muốn làm cái gì hả? Chúng ta có thể nói chuyện phiếm một chút không hả?

Triệu Vũ Hoàng bị lời này nói đến nghẹn, mặt đỏ bừng nói:

-Rất tốt, ngươi muốn chết trong tay ta, ta thành toàn ngươi! Đơn đấu đúng không? Tới đi!

Tần Thọ nghe xong, nhanh chóng lùi về sau một bước nói:

-Bốn người các ngươi ai lên?

Sau đó chỉ thấy Nhện Núi bước lên phía trước một chút nói:

-Để ta đi.

Triệu Vũ Hoàng sửng sốt nói:

-Không phải ngươi cùng ta đơn đấu sao?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Ngươi nghĩ nhiều rồi, đánh gà lửa mà còn cần ta tự mình lên sao? Ngươi đâu có mặt mũi lớn như thế đâu?

Triệu Vũ Hoàng giận dữ!

-Thánh tử bớt giận, những tiểu tử này, giao cho ta đi.

Lục trưởng lão đi tới, chỉ vào Nhện Núi nói:

-Đối thủ của ngươi là ta.

Nhện Núi quay đầu lại nói:

-Thỏ gia, bọn hắn thay người.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì chúng ta cũng đổi thôi, chuột chết, đừng lau mồ hôi nữa, mau tới đi!

Tần Thọ đá Phi Đản một cước, Phi Đản cười he he nói:

-Của ta cũng không phải là nước bọt… ta đây là… ừm, con gà này rất to!

Phi Đản vừa nói lời này xong, mặt Lục trưởng lão liền tối sầm:

-Thứ không biết sống chết!

Lục trưởng lão giậm chân một cái, liệt diễm bốc lên, hô một cái liền vọt tới trước mặt Phi Đản, giơ cao một tay lên, bổ xuống!

Phi Đản bình chân như vại nhìn Lục trưởng lão, hít một hơi thật sâu:

-Khục… Phì!

Từng ngụm từng ngụm nước bọt trực tiếp nhổ vào mặt Lục trưởng lão!

Lục trưởng lão nhìn thấy giận tím cả mặt, hỏa diễm toàn thân bốc lên, muốn chắn nước bọt này. Nhưng mà khiến cho tất cả mọi người khiếp sợ là, sau khi hỏa diễm dính nước bọt, lại bị dập tắt trong nháy mắt! Sau đó giống như là virus, khuếch tán rất nhanh!

Cổ tay Lục trưởng lão còn chưa chặt xuống, đã kinh hô một tiếng vội vàng lui lại! Chờ lúc hắn lui đến bên người Triệu Vũ Hoàng, hỏa diễm toàn thân hắn đều đã bị dập tắt! Càng đáng sợ hơn chính là toàn thân hắn đang rung động run rẩy, quần áo đang hư thối!

-Độc?!

Lục trưởng lão cũng giật nảy mình, vận chuyển khí tức, một đoàn khí bạo nổ tung cơ thể, quần áo nổ vỡ nát tại chỗ, lúc này mới có thể khiến cho trên thân không có bị dính kịch độc!

Tần Thọ lập tức lấy ra một cái nồi để ở bên cạnh nói:


Bạn cần đăng nhập để bình luận