Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 838: Công nhân vệ sinh


Chương 838: Công nhân vệ sinh





Kết quả, một màn quỷ dị xuất hiện, mặt đất cực kỳ cứng rắn kia lại như là nước tạo nên gợn sóng! Đầu Tần Thọ liền nhẹ nhàng cắm vào như vậy!

Sau đó hai chân Tần Thọ vừa nhấc là nhẹ nhàng chui vào!

Trùng Bát và Lò Bát Quái nhìn nhau, bừng tỉnh ngộ nói:

-Không thể cứng rắn!

Có điều hai người hiển nhiên là ghét bỏ tư thế đào đất như thế, chọn tư thế đẹp mắt nhất để chui vào trong đất, kết quả, bọn họ phát hiện, không chui lọt được!

Hai người học dáng vẻ của Tần Thọ lần nữa, mân mê cái mông, một đầu ủi về sau, cuối cùng thì mặt đất cũng xuất hiện biến hóa, giống như là nước, ôn nhu khuếch tán ra, để cho bọn họ nhẹ nhõm chui vào trong đất, biến mất không thấy đâu.

Hai người vừa tiến vào dưới mặt đất, mở mắt ra, lập tức giật nảy mình!

Chỉ thấy vô số ánh mắt đang nhìn xuống, ngửa đầu, chính là đang nhìn họn họ!

Tần Thọ cũng ở trong đó, động tác giống như đúc với những quái vật đầu rồng kia, có điều một thân lông trắng, nhìn thế nào cũng thấy là gian tế.

-Con thỏ, chúng ta có vấn đề gì à?

Trùng Bát cúi đầu nhìn mình, sau đó hỏi con thỏ.

Tần Thọ không nói gì, phất phất tay, ra hiệu bọn họ tránh ra.

Lúc này Trùng Bát và Lò Bát Quái mới phát hiện, bọn gia hỏa này căn bản là không có nhìn mình, mà là đang nhìn đồ phía sau lưng mình.

Trùng Bát và Lò Bát Quái quay đầu lại nhìn, lập tức trợn tròn mắt, sau đó lui về một bên, cùng những quái vật đầu rồng kia, ngửa đầu lên nhìn trời.

Theo lý thuyết phía sau lưng bọn họ hẳn phải là mặt đất mới đúng, nhưng lúc này, chỗ bọn họ vậy mà có thể nhìn thấu qua mặt đất trực tiếp nhìn thấy tình hình bên ngoài. Cái loại cảm giác này, thật giống như là bọn họ không có đào đất, mà là ngồi xổm ở trong nước, hoặc là ngồi xổm ở trong một cái hố to.

Lúc này, trên bầu trời một đoàn giống như là mực nước màu đen đang khống chế toàn bộ bầu trời, một điểm sáng cuối cùng sau khi bị màu đen khống chế cũng đã biến mất, tất cả mọi người dưới mặt đất đều đang nín thở nhìn.

Sau đó, mọi người thấy ở giữa bầu trời kia có hai con mắt màu nâu từ từ mở ra, ánh mắt vô cùng băng lãnh, giống như là trong mắt của hắn không có bất kỳ sinh linh gì, thứ duy nhất có là tử vong!

Con mắt quét tới quét lui trên mặt đất… Mỗi lẫn đảo qua bọn họ, tất cả mọi người đều có cảm giác tê cả da đầu, có cảm giác là lúc nào cũng có thể bị giết chết!

Cũng may, hoàn cảnh nơi này hết sức đặc thù, con mắt kia dường như là không nhìn thấu được mặt đất, cũng không nhìn thấy đám người dưới mặt đất.

Cuối cùng, sau khi con mắt kia quét một vòng thì chậm rãi nhắm lại.

Nhìn đến đây, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra theo bản năng…

Tần Thọ không nhịn được hỏi:

-Đây chính là Thâm Uyên?

Bọn quái vật đầu rồng vừa mới cùng con thỏ trở về từ cõi chết nên cũng không có tức giận với hắn như lúc nãy nữa.

Một con quái vật đầu rồng gật đầu nói:

-Đúng, đó chính là Thâm Uyên, một tên gia hỏa không biết là cái gì.

Một con quái vật đầu rồng khác nói bổ sung:

-Vốn dĩ nơi này của chúng ta có rất nhiều sinh linh, có điều sau khi Thâm Uyên đến, toàn bộ sinh linh đều bị ăn trong vòng một đêm. Còn chúng ta thì bởi vì đây mà mảnh đất tổ, nên có thể sống tiếp được. Nhưng mà gần đây, Thâm Uyên dường như càng ngày càng không kiên nhẫn được nữa, tần suất hắn xuất hiện cũng càng ngày càng nhiều.

Một con quái vật đầu rồng lớn tuổi nói:

-Ta có loại cảm giác, dường như kiên nhẫn của hắn sắp dùng hết rồi.

Lò Bát Quái hỏi:

-Dùng hết kiên nhẫn thì sẽ thế nào?

Bọn quái vật đầu rồng lắc đầu, không có ai biết cả, nhưng mà từ sự sợ hãi bên trong ánh mắt của bọn họ có thể thấy được, mặc kệ là kết cục gì, thì đó đều là một cái kết cục kinh khủng.

Bóng tối trên bầu trời cuối cùng cũng tản ra, bầu trời khôi phục lại ánh sáng lần nữa.

Sau khi đám người nhẹ nhàng thở ra một hơi thì bắt đầu nhao nhao chui từ dưới đất ra ngoài…

Mấy người Tần Thọ cũng đi theo, đứng ở bên ngoài, nhìn mặt đất kỳ lạ dưới chân, tấm tắc lấy làm kỳ lạ nói:

-Thực lực của Thâm Uyên vừa rồi kia thâm sâu khó lường, có thể là Đại La Kim Tiên đỉnh cấp, cũng có thể là Hoàng cấp biến thái, thậm chí còn có thể là một tôn Đại Đế. Bất kể như thế nào, ta cũng không hiểu được, nơi này không có trận pháp, không có bất kỳ vật gì, sao lại có thể bảo vệ bọn gia hỏa này bình yên vô sự được vậy?

Trùng Bát nói:

-Đúng vậy, càng là người cường đại, thần thức sẽ càng đáng sợ. Đạt đến Đại La Kim Tiên thì đã có rất nhiều trận pháp đối với bọn họ đều là thùng rỗng kêu to. Nhưng mà trận pháp cường đại lại phải cần nguyên khí cường đại chèo chống, nguyên khí nơi này lại mỏng manh, căn bản là không thể nào chèo chống một tòa đại trận để bảo vệ bọn họ.

Lò Bát Quái nói:

-Bất kể là nguyên nhân gì đi nữa, ta cảm thấy, chúng ta vẫn là nên đi nhanh đi. Cái thứ đồ vừa rồi kia, nhìn là đã thấy run…

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng, đi nhanh lên đi.

Đúng lúc này, một tiếng cười khẽ vang lên:

-Hóa ra là các ngươi trốn ở chỗ này… Đất nhiễm qua máu của thánh nhân thiên kim, khó trách ta nhìn không ra.

Một tiếng cười khẽ này, âm thanh rất nhẹ, nhưng mà lại xen lẫn sát ý băng lãnh trong lời nói, tất cả mọi người đều nổi hết da gà!

Tần Thọ càng là có cảm giác bị một loại hung thú để mắt tới, giống như là chỉ cần quay đầu lại nhìn một chút, là sẽ bị đối phương ăn một miếng vậy!

Lò Bát Quái run rẩy truyền âm nói:

-Con thỏ, cái này… hình như… rất khủng bố!

Trùng Bát thì hoàn toàn không nói ra lời, chỉ liều mạng gật đầu.

Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, tất cả mọi người ở bốn phía, ngoại trừ Lò Bát Quái có thể nói chuyện ra thì chỉ có Trùng Bát còn đứng! Còn những quái vật đầu rồng còn lại thì đều đã nằm trên đất, run lẩy bẩy, không thể động đậy!

Cái này khiến Tần Thọ nhớ đến hình ảnh mãnh hổ xuống núi năm đó, lúc hổ gầm, gió mang theo mùi lão hổ thổi tới trong viện nông gia. Những con già nuôi trong nhà kia đều co quắp ngã xuống đất, không thể động đậy, mặc cho lão hổ cắn chết rồi ăn từng con.

Tình hình bây giờ chính là như vậy!

Đến ngay cả lão tổ tông quái vật đầu rồng Kim Tiên tầng chín kia ở trước mặt hắn cũng là như gà chết không đứng dậy được.


Bạn cần đăng nhập để bình luận