Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 310: Con khỉ bị làm hỏng rồi




Chương 310: Con khỉ bị làm hỏng rồi





Tùng Quả nhận lệnh, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua con thỏ kia, lắc đầu nói:

-Đi theo ta đi... Ài...

Tần Thọ lập tức theo sau, cười nói:

-Tùng Quả, biểu cảm này của ngươi là sao? Ta không dám nói gì, nhưng dù sao ta cũng là nam nhân đã qua đêm cùng với ngươi, ngươi không thể nhẹ nhàng một chút hay sao?

Lời này vừa nói ra, Tùng Quả rõ ràng cảm nhận được ánh mắt bốn phía trở nên khách thường, hắn lập tức đỏ mặt, vội vàng nắm tay kêu lên:

-Ta không có!

-Ngươi còn không thừa nhận? Ngươi quên ta bắt nạt ngươi khóc sao? Nhưng thứ đó của ngươi thật nhỏ, không đủ ăn... - Tần Thọ nói.

Những người khác nghe vậy, mặt già đen lại, giật mình không dám nhìn con thỏ này nữa, đồng thời vô thức đứng thẳng hai chân sát vào nhau.

Tôn Ngộ Không cũng biết con thỏ đang nói gì, nhưng nhìn dáng vẻ buồn cười của mọi người, hắn cũng không nói ra mà chỉ đứng cười lén...

Lúc này chợt nghe Phó Đại Cưới nói nhỏ:

-Đại sư huynh, con khỉ và con thỏ là cùng một thứ, huynh nhìn biểu cảm của hắn kìa, vẻ mặt rất hưởng thụ.

Quảng Vân nói:

-Sau này cách xa bọn họ một chút.

Quảng Sơn nói nhỏ:

-Cái khác ta không sợ, chỉ sợ hai vị này giữa chừng bò lên giường của ta. Con khỉ kia thì không sao, hắn lớn rồi, ta còn có thể phòng bị được. Còn con thỏ này, ngộ nhỡ chui vào ổ chăn...

Những người khác đồng thời giật mình!

-Bày trận! - Trăm miệng một lời nói.

Tần Thọ không biết, hắn đã bị đưa vào danh sách đen, hắn vẫn đang trêu đùa Tùng Quả, đùa giỡn rất vui vẻ.

Cuối cùng Tùng Quả đưa bọn họ đến chân núi, chỉ vào một khoảng đất trống rộng lớn, nói:

-Phương Thốn Sơn chúng ta không có chỗ ở dư, mọi người đến đây đều tự mình chọn nơi để ở, các người nhìn xem thích chỗ nào thì tự xây nhà ở đi.

Tần Thọ nghe xong, hắn thấy cũng không có vấn đề gì cả, hắn rất giỏi xây nhà.

Tôn Ngộ Không ngây ngẩn cả người, gãi đầu nói:

-Xây thế nào?

Tần Thọ vỗ đùi của Tôn Ngộ Không nói:

-Việc này không khó, cứ giao cho ta đi.

Trong khi nói chuyện, hắn tiện tay lấy một nắm đất, biến thành cây cưa, sau đó vọt lên phía trước, chỉ nghe thấy tiếng cưa gỗ... rè rè rè vang lên, những cây lớn đều lần lượt ngã xuống đất, một lúc sau, hơn hai mươi cây lớn cao chót vót bị một con thỏ kéo trở về.

Sau đó chỉ thấy con thỏ vung tay lên, những cây to đều hóa thành tro bụi, sau đó ngưng tụ trong không trung một lần nữa, một ngôi nhà xuất hiện!

Ngôi nhà này không phải là một ngôi nhà mang phong cách cổ xưa của cổ đại, mà Tần Thọ xây dựng xựa theo kiểu biệt thự hiện đại, căn biệt thự ba tầng.

Lầu một là phòng khách, nhà ăn và phòng bếp.

Lầu hai có một phòng khách, lầu ba là phòng ngủ chính.

Sau đó Tần Thọ kéo thêm một cây lớn vào giữa căn nhà, không lâu sau, mọi thứ bàn ghế, nồi chén muỗng và bồn nước đều có đầy đủ!

Tần Thọ lại làm một cái bể bơi ở sân sau... Tần Thọ không biết tổ hợp nguyên tố của gạch men sứ, nhưng không sao cả, hắn biết nguyên tố của kim cương là gì, vì thế hắn làm một cái bể bơi xa hoa dưới đáy bể là bạch kim phủ kín kim cương trên mặt, bên cạnh còn đặt hai cái ghế dựa bãi biển, dù che nắng, làm hàng rào bốn phía.

Đến lúc hoàn thành, Tần Thọ quay đầu lại, liền nhìn thấy Tùng Quả và Tôn Ngộ Không trợn mắt kinh ngạc nhìn Tần Thọ và ngôi nhà của Tần Thọ.

-Con thỏ, ngươi đã làm như thế nào? Làm sao có thể biến những mảnh gỗ kia thành tảng đá vậy? - Tôn Ngộ Không khó tin hỏi.

Tùng Quả cũng gật đầu theo... Tùng Quả không phải Tôn Ngộ Không, hắn đã từng thấy nhiều việc trong thiên hạ, xem qua rất nhiều thần thông, nhưng hắn chưa từng nhìn thần loại thần thông nào trực tiếp thay đổi cấu trúc bên trong của vật chất như Tần Thọ cả, hắn thật sự chưa nhìn thấy bao giờ. Ngoài ra hắn cũng tò mò hỏi:

-Con thỏ, ngôi nhà này của ngươi thật kỳ lạ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Đi theo thỏ gia ta, ngươi sẽ thấy rất nhiều thứ chưa từng thấy!

Tùng Quả đảo mắt, ngạo kiều nói:

-Ngươi kiêu ngạo cái gì? Hiện tại ta là sư huynh của các ngươi! Sau này phải kêu sư huynh, biết chưa?

-Chào Tùng Quả. - Tần Thọ lên tiếng trả lời.

Tùng Quả nhíu mày nói:

-Kêu sư huynh.

-Chào Tùng Quả. - Tần Thọ lại nói.

Tùng Quả nhìn vẻ mặt nghiêm túc gọi hắn là Tùng Quả của con thỏ, không biết nói gì. Đối mặt với sự mặt dày mày dạn và cố chấp của con thỏ này, hắn coi như đã lĩnh giáo rồi.

Nhiều năm như vậy, con thỏ này là người đầu tiên dựa vào da mặt dày bước vào Phương Thốn Sơn, hắn cũng không trông chờ tên này sẽ thay đổi xưng hô, vì thế nói với Tôn Ngộ Không:

-Sau này ngươi phải kêu ta là sư huynh biết chưa?

Tôn Ngộ Không nghiêm chỉnh hơn so với Tần Thọ, sau đó gật đầu nói:

-Chào Tùng Quả.

Tùng Quả:

-...

Trong lòng mắng to: “Con khỉ bị con thỏ làm hỏng rồi!”

Vì để uốn nắn lại con khỉ, Tùng Quả kéo sự uy nghiêm của sư huynh lên, tức giận nói:

-Gọi ta là sư huynh!

-Chào Tùng Quả!

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không đồng thanh hô.

Tùng Quả tức giận vung ống tay áo lên, nghẹn ngào nói:

-Không chơi với các ngươi nữa. Ta đi đây!

Nói xong, Tùng Quả xoay người bước đi.

Thọ và Tôn Ngộ Không nở nụ cười, vẫy tay và kêu lên:

-Tạm biệt, Tùng Quả!

Tùng Quả càng đi nhanh hơn.

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không nhìn nhau, đều nhìn thấy ý cười trong mắt đối phương, sau đó Tôn Ngộ Không chui vào trong phòng, hưng phấn kêu lên:

-Chà! Đây là cái gì vậy? Ha ha... Ghế dựa này thật mềm, giường lớn quá! Con thỏ, ta muốn căn phòng này!

-Đó là phòng ngủ chính của ta! - Tần Thọ kêu lên.

-Ta mặc kệ, bây giờ nó là của ta!

Tôn Ngộ Không cũng kêu lên.

Tần Thọ tức giận nói:

-Đó là của ta!

Tôn Ngộ Không nói:

-Nhất định là của ta!

-Gọi cha đi, ta sẽ cho ngươi! - Tần Thọ kêu lên.

Tôn Ngộ Không nói:

-Ngươi nằm mơ đi! Ngươi gọi ta là cha còn tạm được!

-Ta khinh, ăn một chưởng của ta đây!

Tần Thọ hét lên...

Một con khỉ và một con thỏ chạy tán loạn trong phòng.

Chỉ nghe thấy tiếng leng keng, hơn mười phút sau...

Một con thỏ và một con khỉ nhìn đống đổ nát đầy đất, thở dài một tiếng...

-Con thỏ.

-Con khỉ.

Sau đó hai người đồng thanh nói:

-Sau này làm nhẹ một chút...

Tiếp đó cả hai cùng gật đầu, Tần Thọ xây lại phòng một lần nữa.

...

Làm quăng quật đến nửa đêm, cũng may hai người này đều tinh lực tràn đầy, cả đêm không ngủ cũng không có gì không ổn.

Đặc biệt là Tần Thọ, sau khi thu dọn đồ đạc, liếc mắt nhìn thoáng qua ánh trăng sắp hạ xuống phía chân trời, trong lòng hơi hồi hộp, vội vàng nói:

-Con khỉ, ngươi ngủ đi, thỏ gia ta có việc đi trước!

Vừa nói chuyện, Tần Thọ vừa bay lên trời, lao đi.

Tam Tiên Lộ có một thông đạo cố định, nếu là người bình thường, chưa đi qua Tam Tiên Lộ sẽ hoàn toàn không tìm thấy vị trí của Tam Tiên Lộ.

Nhưng Tần Thọ thì khác, tuy rằng hắn chưa từng tới Tây Ngưu Hạ Châu, nhưng trong tay hắn có lệnh bài của Nhật Dạ Du Thần, mở lệnh bài ra, tự nhiên có thể tìm thấy vị trí của Tam Tiên Lộ.

Tần Thọ theo chỉ dẫn của lệnh bài, ngồi trên Thiên Mã Vân Long Xa chạy đi, không lâu sau đã đi vào Tam Tiên Lộ và biến mất.


Bạn cần đăng nhập để bình luận