Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 452: Câu Trần bị ép khổ (2)


Chương 452: Câu Trần bị ép khổ (2)





-Đạo hữu, vậy ngài cũng phải đi đến Lăng Tiêu Bảo Điện xử lý công vụ chứ? - Nam nhân đó nói.

-Tử Vi đạo hữu, bên đó huynh đi chỉnh lý đi. Dù sao ta cũng không đi, ta bị hại cho thành ra thế này, ta mới không đi! - Câu Trần kêu lên.

Tử Vi đại đế cười khổ nói:

-Nhân là do người trồng xuống, quả này, ta không thể tiếp nhận được. Vậy thì đợi thêm vậy...

Sau đó Tử Vi đại đế ngồi lên xe ngựa rời đi.

Trong Phong Tiêu Cung truyền ra âm thanh đập đồ và tiếng chửi rủa:

-Ngọc Đế, ngươi cố ý đúng không! Nhất định là ngươi cố ý rồi!

Tần Thọ vốn không biết trên trời xảy ra chuyện gì.

Đúng là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, trong lòng càng lo lắng, càng xem trọng, lại càng suy nghĩ tiêu cực, lại càng suy nghĩ lung tung hơn.

Tần Thọ thầm nghĩ: “Hay là tin tức truyền ra là giả? Tất cả các thần tiền trên Thiên Đình đều bị ăn thịt bởi tên ác ma khốn kiếp đó rồi chăng?”

Hắt xì!

Tần Thọ lau lau nước mũi, thầm nghĩ: “Mẹ nó, tên khôn kiếp nào chửi ta?”

Sau đó Tần Thọ lại hỏi Như Ý chân tiên nói:

-Nếu huynh đệ của ngươi đã tham gia công kích Thiên Đình, vậy rốt cuộc tình hình lúc đó là như thế nào?

Như Ý chân tiên đảo ánh mắt một vòng nói:

-Nói ra dài dòng lắm, nhưng mà, ngươi xem... trước tiên có thể nào tuột từ trên cổ ta xuống hay không, súng ống của ngươi chọc muốn ngộp chết ta rồi...

Mặt già của Tần Thọ đỏ lên, hóa ra là di chứng của việc ở trong ngực của nữ vương để lại, nên vội cầm súng nhét vào trong lông, cúi người giấu hung khí, rồi nói:

-Đi lên trên nói.

Một cái bàn, một cái ghế, Tần Thọ ngồi rồi, Nữ Vương dâng trà, Như Ý chân tiên đứng ở một bên làm bộ dáng đáng thương nhìn Tần Thọ, rồi nói:

-Chuyện là như thế này, theo như ta được biết, tình hình chiến trường lúc đó vô cùng khốc liệt...

-Khốc liệt như thế nào? - Tần Thọ quan tâm hỏi.

Như Ý chân tiên dáng vẻ đáng thương nói:

-Cái đó, đứng thì không tiện nói chuyện.

Tần Thọ vô cùng lý giải gật gật đầu, Như Ý chân tiên thầm mừng.

Cục diện xoay chuyển, Như Ý chân tiên quỳ xuống dưới đất, mang theo tiếng khóc nói:

-Nghe nói đại ca nhà ta lúc đó được gọi đi cứu người, ai biết được sau đó có một con khỉ lông lá, chỉ một côn gậy đã đánh sập Nam Thiên Môn, sau đó thiên binh thiên tướng cũng xông ra, hai bên rơi vào hỗn chiến.

-Lúc đó đại đế cũng ra tay, nhưng mà hình như có người bất mãn với ngài ấy, hai vị cao thủ cấp đại đế vây đánh một mình hắn ta, sau đó là đánh tới Cửu Thiên, cơ bản là đánh thành ra như thế nào thì cũng không ai biết rõ.

-Dù sao con khỉ đó rất là hung dữ, dẫn theo một đoàn yêu quái mắt đỏ ngầu đánh chiếm Thiên Cung, gỡ bỏ Lăng Tiêu Bảo Tọa.

Nhưng mà ta nghe Ngưu ca nói, tình hình lúc đó tùy là có chút rối loạn, nhưng hắn cũng để ý đến một chi tiết kỳ quái.

-Chi tiết gì? - Tần Thọ hỏi.

Như Ý chân tiên xoa xoa đầu gối nói:

-Có thể đổi tư thế hay không?

Cục diện lại xoay chuyển, xuất hiện trước mặt Như Ý chân tiên là thanh đao lớn dài ba mét của con thỏ. Hắn khóc ngất nhìn hai món đồ trên mặt đất, một cái vỏ quả dứa, một cái là vỏ sầu riêng. Cuối cùng hắn quỳ trên vỏ quả dứa, khổ sở nói:

-Lúc đó đại ca ta phát hiện, có rất nhiều thần tiên đang nhường, rõ ràng là có thể đánh hơn bọn ta, nhưng lại đều không dùng sức, còn có một số người lén lút giúp chúng ta đánh lại bên đó. Với lại, chỉ cần bọn ta xông lên, bọn họ liền chạy trốn bốn phương... Cũng là nói, lần đó đi đánh Thiên Đình, căn bản là một trò cười.

Nhưng mà...

Như Ý chân tiên vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng lại nhìn vỏ sầu riêng bên kia, cuối cùng vẫn là bỏ cuộc, tiếp tục nói:

-Nhưng mà ta nghe nói, sau cùng có một tên đại ma vương xuất hiện, ngay ca đại đế cũng không chặn được hắn ta, đó là một tên có cái miệng rất rộng gặp cái gì ăn cái đó, những chỗ đi qua, không để lại thứ gì.

Mọi người thấy tình hình không đúng, vội vã bỏ chạy đi mất. Rồi sau đó như thế nào, chúng ta đều không ai rõ...

Tần Thọ nghe xong liền bị sặc, trong lòng thầm chửi mắng: “Mẹ nó, lại còn có một tên ma vương chó má! Tên cháu trai này, sao lại học chiêu này của thỏ gia ta thế!”

Hắt xì!

Tần Thọ lại lau lau mũi nói:

-Thật con mẹ nó, kẻ nào lại đang chửi ta thế!

Sau đó Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Sau đó thì sao?

Như Ý chân tiên nói:

-Nhưng mà con khỉ đó hình như đã đánh ra chân hỏa, một đường đánh thẳng đến Đâu Suất Cung, có người nhìn thấy hình bóng của Đạo Tổ hạ xuống, hắn ta đa phần là lành ít dữ nhiều rồi.

Tần Thọ co lông mày lại, nhưng hắn ta không hề lo lắng cho con khỉ, nếu theo như trong Tây Du Ký, con khỉ đó cả kiếp này đều là nhân quả, Lão Thái Quân sẽ không bỏ mặc hắn. Thế là, Tần Thọ tiếp tục hỏi:

-Sao đó thì sao?

Như Ý chân tiên lại nói:

-Sau đó nữa ta cũng hết biết rồi, chỉ là nghe đại ca nói, sau khi bọn họ lui về sau hai tháng nữa, Như Lai Phật Tổ đã đi đến Thiên Đình, sau đó một ngọn núi hạ xuống. Hình như con khỉ đó chưa chết, chỉ là bị trấn áp thôi.

Tân Thọ ngay lập tức thở phào nhẹ nhõm, biết mà, tuy là tình tiết khởi nguồn của câu chuyện đã được thay đổi, nhưng kết cục cũng không có khác biệt gì.

Tính toán thời gian Tôn Ngộ Không cũng đã bị trấn áp hơn ba trăm năm hơn rồi, thêm hơn một trăm năm nữa sẽ được cứu thoát thôi.

Nhưng mà Tần Thọ không thèm quan tâm cái gì gọi là hiệp ước với Phật Tổ, Tôn Ngộ Không là bạn của hắn, là huynh đệ vì hắn mà lên núi đao xuống biển lửa, giết đến Thiên Đình.

Hắn chưa về thì thôi, nếu đã quay lại rồi, nhất định phải cứu con khỉ ra! Hắn không tin là, bùa chú của Như Lai Phật Tổ có thể cản được một ngụm của hắn!

Nghĩ đến đây, mặt già của Tần Thọ đỏ lên, trong lòng cười lẩm bẩm nói:

“Ấy, người ta nhân vật chính trong sách, đều là lực lưỡng cao ba thước, mấy thanh bảo đao, vô cùng sắc bén, đi khắp thiên hạ. Đến phiên của ta, chỉ có thể dựa vào cái miệng… Ya...”

Nói đến đây, Tần Thọ lại lần nữa chuyển sự chú ý lên thực lực thật sự, trải qua trận đại chiến ở Nam Thiên Môn, Tần Thọ càng cảm thấy, bản thân mình thật sự cần phải tu luyện một phen, nếu thực lực không đủ, chẳng phải là hại đến bạn bè sao?

Một người chết thì thôi đi, kéo theo một đám huynh đệ chết chung thì coi ra gì chứ?

Nói thêm, lỡ như bạn bè tới chậm một bước thì sao? Chẳng lẽ vừa hay để bọn huynh đệ hốt xác sao?

Cho nên, Tần Thọ đã quyết định con đường sau này của hắn, mặc kệ ai là thánh nhân hay không thánh nhân.

Khi hắn ở Nam Thiên Môn chịu tội, không hề có thánh nhân nào ra giúp đỡ hắn cả!



Bạn cần đăng nhập để bình luận