Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 659: Nhu thuận




Chương 659: Nhu thuận





-Vậy thì một bàn, nhiều hơn một bàn cũng không cho!

-Ta chẳng cần biết ngươi là ai? Ta hỏi ngươi, một mình ngươi có thể đánh lại cô nương này không? Nếu như không thể, vậy thì im miệng, một bàn đồ ăn, lên hay không lên?



Không sai, giờ khắc này, một đống Tu La đang truyền âm cho Tần Thọ, sau đó Tần Thọ điên cuồng trả giá…

Ước chừng sau ba phút, đùng lúc Tầm Hương sau không nhịn được, Tần Thọ hét lớn một tiếng:

-Lão nương môn, ăn một chiêu tuyệt kỹ triệu hồi của ta! Triệu hồi Tu La!

Tầm Hương bĩu môi nói:

-Một con thỏ, Tu La nào sẽ giúp ngươi?

Còn chưa nói xong, chỉ nhìn thấy sau lưng Tần Thọ xuất hiện hơn một trăm người, tất cả đều là Tu La!

Sau đó chỉ thấy con thỏ này duỗi tay chỉ vào Tầm Hương nói:

-Xử nàng cho ta!

Sau một khắc, hơn một trăm Tu La hét lớn, các loại pháp bảo bay ra, đồng thời có người cận chiến, có người đánh xa, Tầm Hương lập tức bị đánh đến trở tay không kịp, hoàn toàn mơ hồ! Nàng thật không ngờ được, sao một con thỏ có thể triệu hồi Tu La? Những Tu La này đều không phải là đều không có đầu óc mãng phu à? Sao một lời không hợp liền giết người thế? Sao lại còn liên thủ nữa? Sao lại đi nghe lời một con thỏ?

Tầm Hương chung quy là một trong Bát Bộ Thiên Long, thực lực cường hãn, gần với Tứ Đại Ma Vương, cũng không kém gì Tứ Đại Ma Tướng!

Mắt thấy hơn một trăm Tu La đánh tới, nàng hừ lạnh một tiếng, trong tay nhiều thêm một đóa hoa hồng đỏ yêu diễm, hoa hồng ở trong lòng bàn tay nở rộ, một khắc sau vô số cánh hóa bay ra bốn phương tám hướng!

Chỉ thấy hơn một trăm Tu La bị đánh lui toàn bộ!

Tầm Hương khinh miệt cười nói:

-Con thỏ, ngươi còn có… ách?

Không đợi Tầm Hương đắc ý, chỉ thấy con thỏ kia vung tay lên, hét lớn một tiếng:

-Tuyệt kỹ triệu hồi, triệu hồi Tu La!

Phần phật một cái, lại có hơn mấy trăm Tu La xuất hiện!

Sau đó chỉ thấy tay con thỏ kia vẫn luôn vung vẩy, miệng cũng luôn nói nhỏ không biết đang nhắc tới cái gì, lại hình như là đang cùng ai đó cò kè mặc cả, dù sao cách mỗi một lần triệu hồi, liền có một đám Tu La đánh tới. Còn có một đám Tu La trực tiếp đánh lén…

Trong lúc nhất thời, Tầm Hương lần nữa bị luống cuống tay chân, có điều Tầm Hương cũng nổi giận, mở năm ngón tay ra, vung tay lên trời, phía sau dâng lên một đóa hoa cúc lớn, hoa cúc đua nở, một đạo hương khí quỷ dị khuếch tán ra, Tầm Hương quát một tiếng:

-Định!

Sau một khắc, tất cả công kích Tu La tấn công Tầm Hương đứng im trên không trung, không thể động đậy! Thời gian giống như bị ngưng lại!

Tần Thọ chỉ cảm thấy toàn thân tê dại một trận sau đó liền có một trận âm lãnh, nhịn không được sợ run cả người.

Giờ khắc này, hắn cũng sợ đến choáng váng, hắn biết Bát Bộ Thiên Long rất lợi hại, tuyệt đối là cao thủ trên Thiên Tiên, thậm chí có thể là Kim Tiên. Nhưng mà Tần Thọ cũng hiểu rõ, Tu La kém cỏi nhất cũng phải là Địa Tiên tầng thứ mười mới có tư cách đi vào trong U Vực, chung quanh đều có một đám Thiên Tiên.

Nếu như là đại đạo tầng ma tướng, thì chính là Kim Tiên; tầng Ma Vương, chính là Đại La Kim Tiên.

Tầm Hương nói rồi, nàng và Ma Vương không cách biệt lắm, nói cách khác, nàng là thực lực Kim Tiên.

Có điều theo Tần Thọ thấy, hơn ngàn tên Thiên Tiên, Địa Tiên đánh lén, cho dù là Kim Tiên cũng không cách nào đối phó được.

Nhưng mà giờ khắc này, Tầm Hương dùng thực lực tuyệt đối cho Tần Thọ một bài học, để hắn hiểu được cái gì gọi là cách một cảnh giới một cái trời, sự chênh lệch thiên địa hồng câu không thể nào vượt qua được.

Sau khi Tầm Hương định trụ tất cả Tu La, lạnh lùng nhìn về phía Tần Thọ, nói:

-Con thỏ, không phải ngươi đang nhảy nhót rất vui sao? Sao không nhảy nhót nữa đi?

Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói:

-Cái kia…

-Ngươi còn có thể nói chuyện?

Lúc này Tầm Hương ngây ngẩn cả người.

Tần Thọ hỏi ngược lại:

-Vì sao không thể?

Tầm Hương chau mày nói:

-Không thể nào… một khi phấn hoa kim cúc của ta đi vào cơ thể sẽ khiến toàn thân tê liệt, thậm chí ngay cả thần hồn cũng đều tê dại. Sao ngươi lại không có việc gì?

Giờ Tần Thọ mới hiểu được, hóa ra không phải thời gian ngừng lại, mà chỉ là một loại phấn hoa có hiệu quả tê liệt mà thôi. Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Thọ có hơi thất vọng, nhưng mà hắn nhớ rất rõ, năm đó lúc ở Trái Đất, đã từng xem phim có thời gian bị ngừng lại, đó là ký ức vẫn còn nguyên như mới. Vốn dĩ hắn còn dự định nghĩ biện pháp trộm được cái phép thuật này từ Tầm Hương kia, bây giờ xem ra, không có gì dùng… Mặc dù tê dại, nhưng chuyện này xảy ra người khác vẫn có thể nhìn thấy được, nghe thấy được.

Có điều Tần Thọ nghĩ lại, nếu phối hợp với canh Mạnh Bà của hắn, hiệu quả kia kỳ thật cũng kém không nhiều. Chỉ có điều, chuyện này nếu như để Mạnh Bà và Tầm Hương biết hắn dùng những thứ này để làm lọai chuyện đó, đoán chừng một già một trẻ này có thể đuổi giết hắn đến chân trời góc bể… Hình ảnh kia, Tần Thọ ngẫm lại đều là một trận mồ hôi lạnh.

Có điều Tầm Hương giải thích như thế, Tần Thọ cũng hiểu rõ vì cái gì mà mình không sao, vì cái gì mà vừa mới đầu cảm thấy tê dại sau đó thì lạnh run.

Đó là bởi vì sau khi phấn hoa đi vào trong cơ thể hắn, còn chưa kịp làm gì đã bị các tế bào trực tiếp hấp thu. Năng lượng phấn hoa âm nhu, cho nên Tần Thọ mới cảm thấy có chút lạnh.

Sau khi nghĩ thông suốt tất cả, Tần Thọ vội vàng nói:

-Muội tử, ngươi xem… vừa rồi chỉ là đùa giỡn. Nếu như ngươi không có việc gì, vậy ta đi trước.

Nói xong, Tần Thọ xoay người liền chạy.

Kết quả bị Tầm Hương nắm chặt một cái tai thỏ xách lên, cười lạnh nói:

-Ranh con, cô nãi nãi chơi với ngươi chán rồi, bây giờ ngươi phải về Phật Sơn với ta!

Tần Thọ ra vẻ tội nghiệp nhìn Tầm Hương nói:

-Vậy, để cho ta để lại cho muội muội của ta một phong thư có được không?

-Không được!

Khuôn mặt nhỏ của Tầm Hương cự tuyệt ngay tại chỗ.

Tần Thọ trang nghiêm nhìn Tầm Hương nói:

-Muội tử, người đừng có ép người quá đó?

Tầm Hương lập tức vui vẻ, chỉ vào những Tu La đang đứng im trên không trung nói:

-Dựa vào những mặt hàng này?

Tần Thọ chép chẹp miệng nói:

-Có mạnh hơn, ngươi muốn thử xem không?

Tầm Hương căn bản không nghe Tần Thọ giải thích, xách lấy Tần Thọ đi về, tốc độ rất nhanh.

Tần Thọ nhìn thấy đối phương không để ý tới mình, hét lớn một tiếng:

-Nhân Đà La, Tỳ Thấp Nô, Lỗ Thác La, Quỷ Mẫu! Các ngươi còn nhìn tới khi nào? Mẹ nó, các ngươi còn không ra, chờ lúc thỏ gia ta gặp lão đầu tử nhà các ngươi, để hắn quất các ngươi nha!

Nghe được Tần Thọ la lên như thế, Tầm Hương giật nảy mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận