Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 351: Sống, truyền thừa


Chương 351: Sống, truyền thừa





Đây là lần đầu tiên Tần Thọ cẩn thận nhìn những thủ hạ này, kết quả không nhìn thì thôi, vừa nhìn, Tần Thọ đột nhiên phát hiện có phải người tài hay không hắn không rõ, nhưng có vẻ như hắn đã làm chuẩn toàn bộ những dị sĩ này...

Chỉ là một đám sinh vật trước mắt kỳ dị cổ quái vô cùng, ngay cả khi chúng đã biến hình cũng là nguyên một đám hung thần, hoặc thân lớn thô kệch, hoặc một cổ và ba đầu...

Một vài con hắn có thể xác định được loài, nhưng càng nhìn thì càng sợ hãi vì phát hiện ra rằng chúng không phải là hải tộc bình thường.

Kinh Hàn bước tới giới thiệu từng người một, nói:

-Thỏ gia, đây là cá kiếm được trần gian công nhận là thợ săn giỏi nhất.

Nhìn thấy cái mũi to dài một thước, miệng phình to, giương môi một cái gần như có thể bắt kịp chiều dài của mũi lại, có thể co dãn như vậy, Tần Thọ ác ý nghĩ: “Đây là sinh vật tiến hóa vì giải quyết vấn đề cái mũi quá dài không thể hôn môi nên mới kéo dài như vậy, trâu bò thật.”

Kinh Hàn tiếp tục nói:

-Đây là sâu biển, rất giỏi trong việc xây dựng đặc biệt là đào hang.

Tần Thọ nhìn thấy một sinh vật có cái miệng to, đỉnh đầu còn có một đóa hoa, đang cười toe toét với Tần Thọ tựa như nở hoa nhưng kèm theo đó là một mùi tanh tưởi...

Tần Thọ dứt khoát lùi lại ba bước.

Tiếp đó Kinh Hàn cũng lần lượt giới thiệu về từng người gồm Mộc Tượng, Thiết Tượng, Luyện Đan Sư, Độc Sư, v.v... vậy mà có đủ hết.

Tuy nhiên những người này còn chưa phải là người tài ba dị sĩ gì...

-Thỏ gia những người này đều mới được thả khỏi ngục! Từ nay về sau mọi người sẽ điều nghe theo lệnh ngài.

Sa Khôn mang theo một nhóm người cao thấp không đều, nhưng điều có chung một khuôn mặt dữ tợn, hung thần ác sát đi tới trước mặt Tần Thọ.

Lò Bát Quái nhìn bọn họ xong liền thì thào nói:

-Con thỏ ngươi muốn dùng bọn họ?

Tần Thọ cười nói:

-Làm sao vậy? Ta thấy cũng ổn lắm, ngươi xem khí thế của bọn họ chặc chặc… thật cường hãn.

Sau đó hắn nhìn thấy một con cá voi cao ba mét lén nhấc chân đá một tiểu yêu quái bên cạnh xuống bùn, sau đó lại bình tĩnh như không có chuyện gì ngước mắt nhìn trời.

Cách đó không xa có một vóc dáng gầy gò toàn thân đủ loại màu sắc, trông yếu đuối tiều tụy nhưng đột nhiên hắn há to cái miệng, nuốt chửng một con cá dơi trước mặt!

Phát hiện con thỏ nhìn sang liền ho một cái nhanh chóng phun con cá dơi trong miệng ra rồi vội vàng lau lau miệng như thể việc vì ta cũng chưa làm.

Con cá dơi vội vội vàng vàng trốn sang chỗ khác, không dám đứng chung cùng với hắn lần nữa...

Tần Thọ cảm thấy mặc dù những người này tỏ ra tôn kính hắn nhưng vẫn luôn lén làm một số chuyện mờ ám, nói đúng hơn là dọa người.

-Con thỏ ta thấy đám người này rất giống lưu manh, chúng ta nhất định phải dùng bọn họ sao? Nếu nhận rồi thì ngươi cho bọn họ làm cái gì?

Tần Thọ nói:

-Ngươi thì biết cái gì chứ? Nhìn kỹ đi, bọn họ đều là nhân tài! Thử nghĩ xem nếu như mỗi lần thỏ gia ta đi khỏi thì Phong Hoa Lâu này ai sẽ quản chẳng lẽ để người ta phá sao? Thật không ổn chút nào.

Lò Bát Quái kêu lên:

-Ngươi còn định mở thêm một Phong Hoa Lâu nữa chắc?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Ở trên mặt trăng nguyên khí yếu ớt, tuy rằng Long Vương của Đông Hải có cho ta một chút ít linh tinh... nhưng những viên linh tinh đó có thể dùng trong bao lâu? Nguyệt Cung của chúng ta nhất định phải mở ra một con đường kiếm tiền thì chúng ta mới có tương lai.

Lò Bát Quái nói:

-Đừng nói với ta là ngươi muốn nhờ cậy vào đám người này giúp ngươi kiếm tiền? Ta nghĩ bọn họ không bằng nữ nhân trong Phong Hoa Lâu đâu.

Tần Thọ gõ vào đầu của Lò Bát Quái khinh thường nói:

-Ngươi biết cái gì! Khi dùng đúng tác dụng nói không chừng tác dụng gấp đôi đấy.

Tần Thọ nói xong liền ngẩng đầu lên:

-Tốt lắm! Hình tượng và khí chất của các ngươi hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của Nguyệt Cung ta mới xây dựng! Hoan nghênh các ngươi gia nhập đội!

-Đa tạ thỏ gia. - Đám người đồng thanh hét lên.

Tần Thọ lấy ra một bức họa đang được cuộn tròn sau đó vẽ lên một vài bộ y phục lao động, y phục rất đơn giản, hở vạt áo lộ cơ ngực, tay áo bó sát lộ cơ bắp, phía sau lưng còn có một chữ Sách to lớn!

Chữ Hủy sau khi viết xong còn khoanh một vòng tròn bao lại trong rất đặc biệt khiến cho người khác chú ý.

Trên đầu của những người này có đeo một sợi dây, trên dây đó cũng có một chữ Hủy... .

Tần Thọ hỏi:

-Thợ may! Các ngươi dựa vào kiểu dáng của bộ đồ này, làm cho đám bọn họ mỗi người một bộ. Một canh giờ đủ để các ngươi làm không?

Tộc trưởng Biên Chức của ngư tộc đi đến nhìn y phục trên giấy vẽ trong tay Tần Thọ, cẩn thận quan sát hồi lâu mới nói:

-Thỏ gia, nếu chỉ là y phục bình thường thì không cần đến một canh giờ.

Tần Thọ nói:

-Vậy thì đi làm đi!

Đội thợ may nhanh chóng tản đi hết, về nhà làm y phục.

Những người này cũng là những người duy nhất ở đây mà Tần Thọ có thể thấy được chiến đấu lực, còn về phần những người khác bọn họ căn bản là những hải tộc làm sản xuất, hô hào cổ vũ là được rồi, đánh nhau, cướp bóc chắc chắn không ổn.

Nhưng mà Tần Thọ cũng không quan tâm lắm, dù sao thứ hắn muốn chính là đưa đám người hải tộc này tới đây để có thể có tăng thêm sinh khí cho Nguyệt Cung cùng với một ít ý định nhỏ của hắn.

Nhìn thấy những người đang đứng trước mặt, Tần Thọ vỗ vỗ đầu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lập tức bay lên trời.

Không lâu sau, khi Đông Thiên Môn và Tam Sinh Môn mở ra ngay lập tức có một con thỏ lao vào cùng với một nhóm quái vật.

-Thỏ gia, cuối cùng người cũng nhớ tới chúng ta, ta còn tưởng rằng người quên mất chúng ta rồi...

Một con Lợn Rừng Tinh ghé vào trước mặt Tần Thọ khóc nói.

Báo Tinh là Đại Tứ Hỉ cũng lén lau nước mắt nói:

-Thỏ gia, sau khi người đi, các huynh đệ sống không dễ dàng chút nào...

Kê Yêu đi theo phía sau gật đầu nói:

-Đúng thế...

Tần Thọ nhìn đám người này rõ ràng béo hơn, thở dài:

-Thật sự không dễ dàng... Các ngươi điều béo lên hết rồi, vẫn nên để ta giảm cân cho các ngươi, vừa hay trên mặt trăng còn cần một nhóm thợ mỏ.

-Thỏ gia chúng ta không có mập đâu, đây là vì nhớ người đên mức sinh bệnh rồi sưng tấy...

Lợn Rừng Tinh Nhất Bính nhanh chóng kêu lên.

Tần Thọ nhấc chân đá lên một cước khiến cho cái tên béo như quả bóng ngã sang một bên:

-Nói thật đi.

-Thỏ gia sau khi ngài rời đi, nhờ có mấy huynh đệ ở Hoa Quả Sơn giúp đỡ, chúng ta liền dựng một cái trại bên cạnh, Yêu Vương ở gần đó cũng không dám khiêu khích chúng ta vì thế ăn uống không cần lo lắng gì, cuộc sống tốt hơn rất nhiều so với trước kia. Đương nhiên... dù tốt thế nào cũng không bằng lúc ở bệnh cạnh thỏ gia.

Báo Tinh Đại Tứ Hỉ không hổ là làm Yêu Vương mấy năm, nói chuyện lưu loát hơn so với Lợn Rừng Tinh ngu ngốc, mới có mấy câu đã kể rõ tình huống hơn nữa còn thuận tiện vuốt mông ngựa Tần Thọ một cái.

Kê Yêu nói:

-Thỏ gia, chúng ta rất muốn gặp ngài, lúc có ngài ở bên cạnh, con đường đi của chúng ta cực kỳ suôn sẻ, ai không phục liền cướp người đó, nhưng lúc ngài rời đi mặc dù có người giúp đỡ nhưng đó cũng là ăn nhờ ở đậu, trong lòng của chúng ta đương nhiên không thoải mái.

Bạn cần đăng nhập để bình luận