Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 748: Bắt nạt


Chương 748: Bắt nạt





Có điều Kế Mông vẫn là nghiêng đầu tới, nhìn thoáng qua, khuôn mặt hắn đen lại, cái này là cái bài rách gì vậy, căn bản là không phù hợp với quy định để ù!

Không chỉ là hắn, Tần Thọ cũng là mơ hồ, bài của hắn quá nát, căn bản không đủ để ù!

Ngay lúc Kế Mông nghĩ xem cái này có nên nói toạc ra hay không, Côn Bằng tổ sư đột nhiên lấy bài trong tay đẩy ra giữa cái bàn, kêu lên:

-Ai nha, con thỏ, chúc mừng, a ha ha ha…

Kế Mông còn chưa có tỉnh táo lại, ngay thẳng nói:

-Không phải…

Côn Bằng nhấc chân dưới gầm bàn đá cho hắn một cái:

-Không phải cái gì?

Kế Mông nhìn Côn Bằng, Côn Bằng nhìn lại Kế Mông, một lát sau, Kế Mông bừng tỉnh ngộ, liên tục gật đầu nói:

-Đùng đúng đúng… Con thỏ, số ngươi đỏ quá, ha ha…

Nói xong, Kế Mông thành thành thật thật lấy thẻ đánh bạc ra đếm giao cho Tần Thọ.

Sau đó đánh tiếp mấy ván, đều là như thế, bài đánh không ra đến ba lượt, Phương Nhã lại cầm tay Tần Thọ lên ném một con bài lên mặt bàn, sau đó giúp Tần Thọ ù.

Toàn bộ hành trình vẻ mặt Tần Thọ đều ở trong trạng thái mơ hồ, mãi cho đến khi đi ra khỏi chủ điện của yêu tộc Thiên Đình, hắn vẫn còn cảm thấy chóng mặt.

Đi vào chủ thành, Tần Thọ mới hỏi:

-Tỷ tỷ, có phải cái cách chơi này khác không? Sao ta lại cảm thấy cách chơi của chúng ta không giống chút nào với cách chơi của lão gia ta vậy?

Phương Nhã xoa xoa đầu Tần Thọ nói:

-Đúng vậy, không giống.

Tần Thọ nói:

-Đúng thật là không giống à? Vậy thì ta an tâm rồi… Đúng rồi, quy tắc ù ở bên này là gì vậy? Ta chơi một ngày một đêm, cũng không có tổng kết ra được kinh nghiệm gì.

Phương Nhã thản nhiên nói:

-Quy tắc này rất đơn giản, chỉ cần ngươi mạnh hơn hắn là ngươi có thể ù.

Trong nháy mắt Tần Thọ ngu ngơ đứng tại chỗ… Mạnh hơn hắn là có thể ù? Đây chẳng phải là đang nói Phương Nhã mạnh hơn Côn Bằng sao?

Tần Thọ nuốt một ngụm nước bọt nói:

-Tỷ tỷ, tỷ với Côn Bằng tổ sư, ai lợi hại hơn?

Phương Nhã khinh thường liếc nhìn đại điện yêu tộc ở sau lưng.

Tần Thọ hiểu rõ, sau đó nói:

-Vậy cái này của chúng ta có tính là bắt nạt người khác không?

Phương Nhã khinh thường nói:

-Tính.

Tần Thọ:

-…

-Tỷ tỷ, bên kia đông vui quá, đi, đi xem một chút đi. - Tần Thọ hô hào chạy qua.

Phương Nhã cũng không ngăn cản, cứ đi theo như vậy.

Cùng lúc đó, Côn Bằng tổ sư và Kế Mông nhìn đại điện yêu tộc trống rỗng, vẻ mặt cay đắng… Đồng thời, vốn dĩ Kế Mông đến giáp vảy rồng ở trên người cũng không còn, mà con hàng này còn cởi truồng ngồi dưới đất, dùng một cái lá cây đặt ở phần mông.

Áo gai rách rưới trên người Côn Bằng tổ sư lúc này đã thật sự thành áo gai rách rưới, không còn là bộ quần áo pháp bảo lúc trước.

Kế Mông nức nở nói:

-Đây không phải là đang bắt nạt người khác sao? Đường đường chủ của đại địa, lại đi bắt nạt hai tiểu yêu quái chúng ta, quá đáng…

Côn Bằng tổ sư thở dài nói:

-Từ trước đến bây giờ Vu tộc đều là bao che người nhà, nàng là đang bao che khuyết điểm. Chúng ta lấy thực lực khi dễ đệ đệ nàng, nàng liền lấy thực lực đến khi dễ chúng ta… Thỏa mãn đi, chí ít đại điện này vẫn còn. Nếu như dựa theo tính tình của nàng năm đó, nơi này đã sớm bị dời đi rồi.

Kế Mông nghe vậy, vẻ mặt bất đắc dĩ nói:

-Là bọn Kim Thiền bắt con thỏ về à?

Côn Bằng tổ sư gật đầu.

Kế Mông nói:

-Hay là vẫn chém đi?

Côn Bằng tổ sư nói:

-Ta thấy được…

Thế là, pháp trường.

-Hành hình!

Quan giám trảm quăng lệnh bài ra!

Bốn thanh đao trảm yêu lập tức giơ cao lên trời!

Nhìn thấy đao trảm yêu, Nhện Núi nức nở kêu lên:

-Phi Đản đại nhân, không phải ngươi nói chúng ta sẽ không chết sao?

Kim Thiền cũng nói:

-Đây là muốn mạng đó?

Quỷ Xa thở dài nói:

-Tiêu rồi.

Phi Đản cũng là không còn gì để nói, trên trán đều là mồ hôi lạnh… hắn vẫn luôn nắm chắc là mình không chết được, bởi vì yêu tộc Thiên Đình cần hắn luyện đan. Nhưng mà xem ra, hình như là hắn đã quá xem trọng mình rồi.

Ngay lúc mấy người mặt như tro tàn chờ chết, một người đi ra, lớn tiếng hô:

-Dừng tay! Thủ dụ của Côn Bằng tổ sư, bốn người Phi Đản, Quỷ Xa, Kim Thiền, Nhện Núi, mặc dù có tội, nhưng mà nể tình ngày xưa có công, tội chết có thể miễn!

Lời này vừa nói ra, bốn người liền khóc tại chỗ… nhất là Phi Đản, đứng thẳng nói:

-Ngươi xem! Các ngươi xem đi! Ta nói không sai chứ? Hu hu…

Ba người khác thì liều mạng gật đầu, tung hô:

-Phi Đản đại nhân anh minh!

Người đọc thủ dụ tiếp tục nói:

-Nhưng mà tội sống khó tha, nhốt bốn người vào địa lao, bế quan trăm năm, không được ra ngoài!

Bốn ngươi nghe thấy phải vào địa lao, sắc mặt hơi khó coi, nhưng nghe xong chỉ là một trăm năm, thì lại nhẹ nhàng thở ra.

Kim Thiền nhanh chóng kêu lên:

-Còn đứng đó nhìn à? Mau chóng cởi trói!

Quỷ Xa cũng nói:

-Đúng vậy, mau chóng cởi trói! Đợi gia gia đi từ địa lao ra, ta vẫn là ta! Bọn gia hỏa các ngươi, chờ đó cho ta, ta sẽ thu thập từng người một!

Phi Đản cũng âm trầm nói:

-Dám giết ta! Các ngươi sợ là chưa trúng độc qua bao giờ hả?

Bọn người quan giáo trảm nghe xong, bị dọa đến toàn thân nhũn ra, vội vàng đi lên cầu xin tha thứ, nói các loại lời nịnh nọt:

-Bốn vị đại nhân, các vị đừng trách. Tiểu nhân cũng chỉ là phụng mệnh làm việc mà thôi…

Đồng thời quan giám trảm tự mình cởi trói cho bốn người.

Phi Đản hừ lạnh một tiếng nói:

-Ta không cần biết các ngươi phụng mệnh làm việc hay không, tâm tình ông đây không tốt!

Quỷ Xa kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói:

-Không tha cho các ngươi!

Kim Thiền và Nhện Núi cũng gật đầu theo.

Sắc mặt quan giám trảm lập tức như tro tàn…

Bốn người cũng không thèm để ý đến quan giám trảm, bọn họ đại nạn không chết, tâm tình vô cùng tốt, kề vai sát cánh đi xuống pháp trường, lắc lắc lư lư đi về phía Hình Bộ, chuẩn bị cùng nhau hưởng thụ một bữa tiệc lớn ở địa lao. Kết quả vừa mới đi, liền thấy con thỏ đâm đầu đi tới.

Bốn người đang đắc ý, kết quả còn không chờ cho bọn hắn nói cái gì, liền nghe một âm thanh từ đằng xa vọng tới:

-Khoan đã! Truyền thủ dụ của Quốc Sư, Yêu Soái Kế Mông, bốn người Phi Đản, Quỷ Xa, Kim Thiền, Nhện Núi tội ác tày trời, đáng chém! Lập tức hành hình!

Không đợi bốn người lấy lại tinh thần, một đám người đã xông lên, thuần thục trói bốn người lại lần nữa, áp tải tới pháp trường, ấn mặt xuống dưới đao trảm yêu.

Vẻ mặt quan giám trảm vốn dĩ còn đang là nịnh nọt, nghe xong, lập tức đứng thẳng, cười hà hà nói:

-Bốn vị, vừa rồi các ngươi không buông tha cho hạ quan, hạ quan sợ là lần này cũng sẽ không buông tha cho các vị. Cái này gọi là phong thủy luân chuyển, hôm nay đến nhà ta! Ha ha… người đâu, chém!

Bạn cần đăng nhập để bình luận