Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 355: Cút ra ngoài! (2)



Chương 355: Cút ra ngoài! (2)





Tần Thọ nói:

-Đừng nói nhảm nữa, cầu cũng cầu rồi, mau nói cho ta biết đi, phải làm sao?

Rau Hẹ không cam lòng nói:

-Thả tay ra rồi ta nói cho ngươi biết!

Tần Thọ quyết đoán bỏ tay ra, nghiêng đầu, mặt mày ngoan ngoãn nhìn Rau Hẹ.

Rau Hẹ nhìn con thỏ không biết xấu hổ kia, vẻ mặt bất đắc dĩ thở dài nói:

-Thôi bỏ đi, nói cho ngươi biết vậy. Không phải ngươi muốn tìm một người biết hô mưa gọi gió à?

Tần Thọ gật đầu.

Rau Hẹ lại nói:

-Ngươi quên bạn ngồi cùng bàn của mình rồi?

Tần Thọ sửng sốt, theo bản năng lặp lại:

-Ngồi cùng bàn?

Sau đó, Tần Thọ vỗ đầu một cái, trong đầu hiện lên bóng một con rùa mỗi khi ngồi là gỡ mai xuống, Trùng Bát!

Tần Thọ bỗng nhớ tới hình như Trùng Bát thật sự là một con rồng! Ít nhất cha của hắn là một con rồng, chỉ có điều, hắn lớn lên kỳ quái chút thôi... Nhưng mà, hắn quả thật có huyết thống của rồng!

Tần Thọ vỗ tay cái bộp, hét lên:

-Trời! Sao ta lại quên chuyện này được nhỉ!

Rau Hẹ nhếch miệng cười nói:

-Cho nên ta mới nói ngươi chính là một tên ngu ngốc!

Tần Thọ cười hì hì, không cãi lại, mà giơ tay kéo Rau Hẹ chạy đi.

-Con thỏ! Ngươi làm gì thế? Thả tay ra! Tiên sinh nói nam nữ thụ thụ bất thân! - Rau Hẹ hét to.

Chỉ nghe con thỏ kia cười nói:

-Tiên sinh nói nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng chưa nói đực cái thụ thụ bất thân. Ta là con thỏ, người là con gà tây, ta là đực, ngươi là cái, thân thiết một xíu cũng chẳng chết ai.

Rau Hẹ hừ một tiếng tỏ vẻ khinh thường, sau đó mặc kệ Tần Thọ kéo mình đi.

Tần Thọ chạy như điên tới Thư Sơn, đến ngoài Văn Khúc Cung!

Người còn chưa vào, đã nghe thấy tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên từ trong Văn Khúc Cung đằng xa.

Văn Khúc Tinh nói một câu:

-Trong bày mưu nghĩ kế...

Các đệ tử chầm chậm đọc theo:

-Trong bày mưu nghĩ kế...

Văn Khúc Tinh lại nói:

-Trùng Bát, câu tiếp theo là gì?

Trùng Bát đang lén trốn đi nghe thế lập tức ngây ra một lúc, đứng lên rặn cả nửa ngày cũng không trả lời được, hắn gấp đến mức con ngươi đảo quanh, hận không có người nhắc đáp án cho hắn.

Đáng tiếc, ban đầu đằng trước là Rau Hẹ, kết quả Rau Hẹ trốn tiết.

Xa hơn một chút là ba tên ngốc, cả đám ngốc ấy nghiêng đầu, trợn tròn con mắt còn lớn hơn cả chuông đồng, chỉ kém không viết ba chữ to 'ta không biết' trên mặt!

Tiếp đó là Mộc Đầu và Lý Trinh Anh, hai người này biết đấy, nhưng đáng tiếc dưới mí mắt của Văn Khúc Tinh thì không ai dám hé răng.

Hiển nhiên, muốn trông cậy vào bọn họ là không thể nào!

Ngay lúc Trùng Bát đổ mồ hôi đầy đầu, thì ở cửa bỗng ló ra một tờ giấy nhỏ, trên tờ giấy viết một hàng chữ.

Vốn dĩ, Trùng Bát không phải là một người bình thường, nên có đôi mắt rất tốt, liếc nhìn một cái là thấy được nội dung trên tờ giấy, chỉ thấy bên trên viết:

-Trong bày mưu đặt kế...

Cùng với nửa câu sau.

Trùng Bát lập tức mừng rỡ như điên, trong lòng kích động, thế cho nên không chú ý tới tay cầm tờ giấy là một cái móng vuốt mập mạp màu trắng. Hắn không chút do dự, trực tiếp đọc ra:

-Trong bày mưu nghĩ kế, phải đút lót trước tiên!

Câu đó vừa nói ra, Lý Trinh Anh bụm mặt, không dám quay đầu nhìn.

Mộc Đầu thở dài một tiếng, cúi đầu đếm con kiến.

Ba tên ngốc cũng không biết nói đúng hay sai, ngược lại vỗ tay la:

-Rất đúng!

Trùng Bát nghe thấy thế, trong lòng vui vẻ nhảy nhót, không ngờ tới lúc quan trọng có quý nhân giúp đỡ vượt qua được một kiếp! Gặp nạn không chết tất có phúc cuối đời!

Văn Khúc Tinh chỉ cười, không có động tác gì hơn, tiếp tục nói:

-Để ta kiểm tra ngươi tiếp một chút... Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng chuyện gì?

Trùng Bát sửng sốt, không ngờ Văn Khúc Tinh còn hỏi hắn tiếp, con ngươi đảo qua đảo lại, liếc nhìn về phía cửa, quả nhiên, tờ giấy kia lập tức rụt lại, không lâu sau lại thò vào, mặt trên có đáp án.

Vì thế, Trùng Bát lập tức mừng rỡ trong lòng, thầm nói: “Đúng là quý nhân mà!”

Sau đó Trùng Bát cũng đọc lên:

-Thiên thời không bằng địa lợi, địa lợi không bằng cha nuôi tốt!

Văn Khúc Tinh đen mặt, ngoài cười nhưng trong không cười nói:

-Lão nhân như cha già!

Trùng Bát lập tức nhìn về phía cửa, quả nhiên tờ giấy lại thay đổi, hắn vội vàng đọc:

-Vợ người như vợ mình!

Văn Khúc Tinh nghiến răng nghiến lợi nói:

-Việc mình không muốn?

Trùng Bát đáp lại ngay:

-Giao cho người khác!

Trùng Bát nói xong thì hối hận, tuy hắn học không ra sao, nhưng hai câu này nghe kiểu gì cũng không đúng!

Trùng Bát lại nhìn về phía tờ giấy kia, men theo tờ giấy nhìn lên thì thấy một cái móng vuốt thân quen! Trong lòng Trùng Bát lập tức có cảm giác không ổn, thầm nói: “Mẹ nó, là con thỏ chết bầm kia!”

Chưa chờ Trùng Bát phản ứng, chỉ cảm thấy đối diện có sát khí đùng đùng ập đến, sau đó hắn đã bị người ta xách lên, ôm mông, vèo một cái bay ra khỏi cửa!

Bộp!

Trùng Bát đập vào trên cây, ngay sau đó, một cái mai rùa bay ra, bốp một cái đập lên đầu hắn.

Lúc này, mới truyền tới tiếng của Văn Khúc Tinh:

-Cút ra ngoài, học thuộc lòng sách cho ta!

-Con thỏ!

Trùng Bát đứng dậy khỏi mặt đất, thét to!

Rồi bỗng nhiên thấy một con thỏ chổng ngược trước mặt mình, nhếch miệng, lộ ra hàm răng trắng bóc, trông vô cùng bỉ ổi nói:

-Trùng Bát, đã lâu không gặp!

-Gặp ông nội ngươi! Vừa gặp đã chơi ta một vố, ngươi có còn là huynh đệ không thế!

Trùng Bát đứng lên là chửi đổng ngay lập tức.

Tần Thọ nói:

-Trông ngươi kìa, thỏ gia ta là giúp ngươi, không phải chơi ngươi!

Trùng Bát hừ hừ nói:

-Có giúp kiểu đó à?

Tần Thọ nói:

-Không có ta giúp ngươi, thì giờ ngươi còn ngồi trong đó ngây ngây ngốc ngốc đọc thơ đó. Hiện tại tốt biết bao nhiêu, muốn đi đâu thì đi!

Trùng Bát trợn trắng mắt cười:

-Ha hả...

Tần Thọ nói:

-Được rồi, đừng kích động, tuyệt đối đừng khóc nhá, ta chỉ sợ người khác cứ cảm động một cái là khóc như mưa, thầm biết ơn trong lòng là được rồi.

Trùng Bát:

-Da mặt của ngươi đâu rồi?

Rau Hẹ nhô ra từ sau lưng Tần Thọ nói:

-Ngươi thấy hắn có cái đó sao?

Trùng Bát:

-...

-Đừng có nói những chuyện làm tổn thương người khác như vậy, Trùng Bát vẫn còn cần mặt mũi đó.

Con Thỏ nghiêm túc quăng nồi.

Trùng Bát:

-...

-Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Trùng Bát, chúng ta tìm người là có chuyện… - Rau Hẹ nói.

Trùng Bát tò mò nói:

-Tìm ta có việc? Có chuyện gì? Ta nói cho các người biết, ta là học sinh giỏi, cũng không có bỏ giờ học gì cả.

Tần Thọ quyết đoán lấy ra một con cá biển không biết là loại gì làm thành món ăn ngon đặt ở trước mặt, thở dài nói:

-Vậy thì khó rồi… vốn là tính đi tìm người cùng đi dã ngoại, làm việc, uống chút rượu, sung sướng vui vẻ. Ngươi đã muốn làm học sinh giỏi, vậy cũng chỉ có thể quên đi thôi.

Tần Thọ còn chưa nói hết lời, cái mâm trước mặt lập tức bị Trùng Bát giành lấy, Trùng Bát lầm bầm nói:

-Mặc dù không có trốn tiết, nhưng mà bây giờ không phải đã bị đá ra ngoài rồi hay sao… cũng không tính là trốn học. Con thỏ kia, nói đi, giờ đi dã ngoại ở đâu?




Bạn cần đăng nhập để bình luận