Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 964: Bí mật của con thỏ



Chương 964: Bí mật của con thỏ





Mặt Vô lập tức đen lại, chắc là hắn nằm mơ cũng không ngờ được, hắn được vô số người kính ngưỡng là lão sư đại đạo, vậy mà ở bên trong miệng cái con thỏ này lại chỉ là một lão tạp mao!

Hơn nữa hắn đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên có người dám mắng hắn!

Còn là mắng ngay trước mặt hắn!

Có điều, cuối cùng Vô cũng không có phát cáu, mà là cắn răng nghiến lợi nói:

-Con thỏ, ta nói chính sự, thực ra cũng không phải cái chính sự gì.

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Đã như vậy thì ta cáo từ.

Tần Thọ đã nhìn ra, Vô này, hẳn là hóa thân hắc hóa của Hồng Quân lão tổ!

Tầng của kẻ này quá cao!

Đại Đế đã khiến cho Tần Thọ không thèm nhìn đến, thánh nhân thì trực tiếp chỉ là chó mèo, về phần Hồng Quân? Cái thứ này, Tần Thọ chưa hề nghĩ qua!

Sau khi Tần Thọ đi vài bước, liền nghe Vô nói:

-Ta nói chính là thân thế của ngươi!

Tần Thọ nghe xong, trong lòng run lên, đột nhiên dừng bước lại, quay đầu hỏi:

-Thật?

Vô gật đầu nói:

-Ta có cần phải lừa ngươi không?

Tần Thọ lập tức chạy về, đặt mông ngồi ở đối diện Vô nói:

-Hút thuốc không?

Vô:

-…

Vô trực tiếp bắn tàn thuốc ở trong tay lên trán Tần Thọ, sau đó nói một câu:

-Thêm một điếu nữa đi.

Tần Thọ đưa một điếu thuốc tới, sau đó chính mình cũng móc ra một điều rồi ngậm lên.

Vô thấy vậy, cười nói:

-Sao thế? Không sợ có hại cho sức khỏe nữa rồi?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Bây giờ tâm ta có chút loạn, cần tĩnh lặng một chút.

Vô gật gật đầu nói:

-Ta hiểu được, vậy trước tiên nói cái khác?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Không cần, nói điểm chính đi.

Vô ừ một tiếng, sau đó hai người cứ ngồi xổm song song ở trên chạc cây như vậy, nhìn về đám mây ở phương xa…

Vốn dĩ Vô và Tần Thọ ở chỗ này hợp hành một bộ tranh thủy mặc cực kỳ có ý cảnh sơn thủy.

Nhưng mà hai điếu thuốc này đốt lên, lại thêm tư thế của hai gia hỏa ngồi xổm, phong cảnh lập tức thay đổi.

Cảm giác kia, giống như là một đen một trắng, một lớn một nhỏ ngồi xổm ở trên tàng cây, hút thuốc, trò chuyện, nhìn cực kỳ không hài hòa!

-Ngươi suy nghĩ kỹ một chút, có phải người bên cạnh ngươi đối với ngươi cực kỳ đặc biệt không? - Vô hỏi.

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng vậy, thực lực của người nào càng mạnh, dường như càng sợ ta. Hơn nữa từng người từng người đều không muốn cho ta tu luyện… Ừm, thân thể của ta cũng hoàn toàn chính xác là có vấn đề, đầu tiên là không thể dính máu, vừa dính phải máu của oán linh sống thì liền hôn mê bất tỉnh. Hơn nữa càng tu luyện ta càng có cảm giác, sức ăn của ta đang nhanh chóng tăng lên, cho dù là bây giờ, sức ăn của ta cũng có chút lớn đến đáng sợ. Nói thật, chỗ này của các ngươi có nuôi cơm không?

Phốc!

Điều thuốc của Vô phun ra hơn trăm dặm… Hiển nhiên không ngờ được con thỏ này đột nhiên thắng gấp, suýt chút nữa khiến hắn ngã ngửa.

Sau đó Vô ho khan một tiếng nói:

-Yên tâm, trò chuyện xong thì ngươi liền về nhà đi, nuôi ngươi quá phí tiền.

Tần Thọ:

-@%$...

Vô nói:

-Nếu như ta nói, khi ở thế giới trước, chúng ta quen biết, quan hệ cũng không tệ lắm, ngươi tin không?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Bây giờ ngươi nói cái gì ta cũng tin, dù sao ta cũng không có cách nào phản bác.

Vô:

-...

Vô hít sâu một hơi, nén kích động muốn đánh chết con thỏ này xuống, tiếp tục nói:

-Được thôi, ta nói điểm chính. Ngươi đây… ài, nói như thế nào nhỉ? Khiến cho ta nhiều lần… đúng rồi, nói một chút vì cái gì mà người nào càng lợi hại càng sợ ngươi đi.

-Thực ra rất đơn giản, trong cơ thể ngươi có nhân quả, cái nhân quả này ở ngay trên người ta và Hồng Quân.

Thực lực của người càng mạnh, nặng lực nhận biết đối với nhân quả càng mạnh, cho nên, không ai nguyện ý phản ứng ngươi.

Tần Thọ ngạc nhiên…

Vô tiếp tục nói:

-Nói một chút về vấn đề thân thể của ngươi đi, đầu tiên sửa chữa một chút, ngươi không phải là không thể dính máu của oán linh sống, ngươi bị dính thì sức mạnh của thế giới kia còn sót lại trên cơ thể ngươi sẽ tỉnh lại. Sức mạnh đó không giống với thế giới này, quy tắc khác biệt, hoàn hoàn không chịu sự trói buộc của quy tắc thế giới này!

-Dùng lời ngươi có thể hiểu được để nói chính là giống với virus máy tính, mặc dù nó không thể giúp ngươi làm việc, nhưng mà có thể giúp ngươi phá hư.

-Đương nhiên, mặc dù là sức mạnh còn sót lại, nhưng mà chụp chết mấy Đại Đế vẫn là không có vấn đề. Đương nhiên, lúc đó ngươi lục thân không nhận, rất dễ dàng ngộ thương, nếu như ngươi cảm thấy mình bộc phát chơi vui thì có thể trở về thử một chút.

-Cho nên, ngươi dính phải máu của oán linh sống sẽ không hôn mê.

-Nếu như hôn mê, chỉ có hai loại khả năng.

-Một loại là hết sức dẫn đến hôn mê;

-Một loại là ngươi bị người khác đánh xỉu.

Cụ thể thì ngươi tự đi tìm hiểu…

Tần Thọ nghe đến đây, trong đầu hiện lên gương mặt của Ngô Cương, hắn bỗng nhiên của cảm giác muốn đập cho con hàng này một cái. Có điều, Tần Thọ cũng biết, Ngô Cương đối với mình rất tốt, hắn nói như vậy, chắc là sợ hắn cố ý đi kích phát sức mạnh của mình, sau đó tạo thành tổn thất không thể nào khống chế được.

Bây giờ suy nghĩ một chút, nếu như hắn bạo phát ở trên mặt trăng, vậy hắn có thể tổn thương ai?

Nghĩ đến đây, trên trán Tần Thọ liền đổ mồ hôi lạnh.

Vô tiếp tục nói:

-Về phần tu luyện, nói cách khác đến trọng điểm…



Từ lúc Tần Thọ đi từ trên Bất Châu Sơn xuống, Tần Thọ không ngừng xoa đầu.

Thận Long cười ha hả nói:

-Đạo hữu, thu hoạch thế nào?

Tần Thọ cũng cười ha ha nói:

-Cứt chó!

Thận Long yên lặng…

Tần Thọ hỏi:

-Bằng hữu ta đâu?

Thận Long nói:

-Đã đưa trở về rồi, yên tâm. Chúng ta đi thôi?

Tần Thọ toét miệng nói:

-Không đi, ăn no đã rồi đi!

Thận Long lập tức ngây ngẩn cả người, vội ho một tiếng nói:

-Cái kia… Chúng ta không lo cơm.

Hai mắt Tần Thọ trừng lên nói:

-Không lo cũng phải lo! Ai bảo các ngươi chưa cho ta ăn đã đưa ta đến đây? Trước khi đi, nhất định phải ăn no một bữa!

Đúng lúc này, bên trên Bất Châu Sơn truyền đến âm thanh của Vô:

-Ngươi đi!

Một khắc sau, Tần Thọ chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lúc mở mắt ra, đã trở lại trên mặt trăng.

Tần Thọ vừa mới đứng vững, đã thấy nhiều thêm một người!

Chính là Đông Hoàng Thái Nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận