Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 352: Sống, truyền thừa (2)


Chương 352: Sống, truyền thừa (2)





Tần Thọ gật đầu nói:

-Xem ra các ngươi vẫn nói được vài câu xuôi tai. Được rồi đừng nói nhảm nữa, nếu đã đến địa bàn của thỏ gia ta, cuộc sống về sau của các ngươi sẽ vô cùng thoải mái! Nhưng phải nghe lời ta, đến đó không được gây sự! Ta không thích chuyện phiền toái, ta chỉ thích sự ôn hòa! Ai gây sự buổi tối sẽ hầm cách thủy người đó.

Nói xong, đôi mắt Tần Thọ liền đỏ lên liếc mắt nhìn qua đám tiểu yêu, cả đám tranh thủ bày ra vẻ mặt chân thật chất phác liều mạng gật đầu.

Thậm chí Nhất Bính còn hét lên:

-Thỏ gia đừng lo lắng, chỉ cần người không bảo ta đánh trả, ta sẽ không đánh trả, ta cũng sẽ giả vờ như không biết.

Tần Thọ liếc hắn một cái.

-Nói hay lắm, nghe như ngươi có thể đánh thắng ai.

Mặt Nhất Bính đỏ bừng... hắn bị coi là người yếu nhất trong đám thủ hạ của Tần Thọ. Nhưng dù thế nào thì hắn cũng là mới vừa hóa hình.

Nhất Bính không cam tâm nói:

-Thỏ gia, ngài không xem thường ta không được sao? Để ta nói cho ngài biết, hiện tại ta có thể đánh một trận với Đại Tứ Hỉ rồi.

Tần Thọ sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đại Tứ Hỉ hỏi:

-Thật sao? Tên này mới vừa hóa hình được mấy ngày mà ngươi là đại yêu vương nhiều năm trên núi?

Đại Tứ Hỉ cười khổ nói:

-Thỏ gia nói chính xác là ta đã là yêu vương 500 năm trên núi rồi. Nhưng mà tên này có chút kỳ quái, những ngày này càng ngày ăn càng nhiều. Mấu chốt là da hắn cũng ngày càng dày hơn. Lúc đầu ta có thể đánh hắn máu chảy đầy đất mà chạy, bây giờ ta đánh hắn nhưng hắn không có phản ứng, ngược lại khiến cho tay ta run lên vì đau... Hơn nữa hiện tại ta đang lo lắng là tất cả các binh khí có khi nào không có tác dụng với hắn không.

Tần Thọ nghe xong ngay lập tức kinh ngạc nhìn Nhất Bính còn Nhất Bính thì ngẩng đầu vẻ mặt kiêu ngạo.

Đại Tứ Hỉ cũng không phải có tu vi gì to lớn chẳng qua là cảnh giới Luyện Khí Hóa Thần nên đương nhiên sức chiến đấu cũng không lớn. Nhưng Tần Thọ đã tận mắt chứng kiến bản thể biến hóa của Nhất Bính rồi, cái tên này mới qua vài ngày không ngờ lại tiến bộ nhanh như vậy.

Tần Thọ hoài nghi tên này có phải là heo thật không liền giơ tay nhéo lỗ tai Nhất Bính, nhìn thế nào thì heo vẫn là heo không có bệnh.

Đưa tay lên tát một cái!

Nhất Bính đang đứng yên đột nhiên bị tát, đầu ngay lập tức xoay ba vòng, vẻ mặt ủy khuất nói:

-Thỏ gia ngươi sao lại đánh ta?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng vậy, đúng vậy cái thân thể này của ngươi rất dễ nuôi lại hữu ích, khi đánh nhau có thể làm một cái áo bông để tránh bị thương, không những thế mùa đông còn có thể làm một cái túi sưởi.

Nhất Bính vừa nghe xong liền quỳ xuống khóc lớn:

-Thỏ gia ta đối với ngài rất trung tâm, điều này trời đất đều có thể chứng giám... ngài không thể đối xử với ta như vậy.

Bốp!

Nhất Bính đang khóc đột nhiên bị một cuốn sách phóng tới đập vào mặt heo của hắn.

Nhất Bính sửng sốt, nói:

-Thỏ gia ngài vẫn nên dùng bàn tay để đánh ta, chứ đánh bằng cái này rất đau.

Tần Thọ trợn mắt nói:

-Đem nó luyện đi. Ta cho ngươi một tháng. Nếu luyện không xong thì bị hầm cách thủy.

Nhất Bính sững sờ cầm quyển sách lên nhìn xem, trên bìa cuốn sách viết một dòng chữ to tướng Bát Cửu Huyền Công.

Đại Tứ Hỉ và Kê Yêu lần lượt đi tới nhìn thoáng qua một phát liền hiểu, ánh mắt của bọn họ nhìn Nhất Bính đầy hâm mộ đồng thời hai mắt đỏ bừng bừng nhìn vào quyển sách kia, chỉ hận không thể đoạt quyển sách về tự mình luyện.

Nhưng Tần Thọ lại nói:

-Các ngươi cùng nhau luyện đi, đây là các công pháp cơ bản quan trọng dành cho người nhập môn, khi nào các ngươi luyện tốt rồi sẽ có thưởng.

Đại Tứ Hỉ và Kê Yêu đột nhiên ngây người nhanh chóng cúi người hành lễ!

Nhất Bính hồi thần lại nhanh chống quỳ rạp trên mặt đất, không phải hùa theo, không phải sai bảo mà là kính trọng nắm chặt tay vẻ mặt nghiêm túc! Dập đầu ba cái!

Sau đó Nhất Bính không nói gì, cầm cuốn sách rồi tìm một chỗ để ngồi đọc.

Đại Tứ Hỉ và Kê Yêu không đi mà cung kính đứng sau lưng Tần Thọ.

Lúc này Tần Thọ có thể cảm giác được sự trung thành của ba người bọn họ điều đang hướng về hắn.

Đặc biệt là Nhất Bính, Nhất Bính trông ngốc nghếch từ đầu đến cuối nhưng thực tế lại láu cá vô cùng. Lúc trước vì sợ thế lực của Tần Thọ đi theo Tần Thọ nhưng bây giờ hắn ta thay đổi rồi, ba cái dập đầu kia cũng đã chứng minh được hết thảy.

Với những yêu quái này, nếu không phải yêu quái có huyết mạch cao quý, trong huyết mạnh cũng có truyền thừa lại giống như Tôn Ngộ Không của Tây Du Ký thì những yêu quái bình thường dù cho có tu luyện hàng ngàn năm, vạn năm nhưng lại không có truyền thừa thì rất khó có được thành tựu, thậm chí còn không bằng người có truyền thừa nhưng chỉ tu luyện mấy năm.

Vì vậy đối với yêu quái hai điều quan trọng nhất là gì?

Thứ nhất là sống!

Thứ hai là truyền thừa!

Tôn Ngộ Không của Tây Du Ký đã chịu rất nhiều khó khăn, từ Đông Thắng Thần Châu tới Nam Chiêm Bộ Châu đến Tây Ngưu Hạ Châu để cầu đạo.

Còn có những cường giả từ thời Phong Thần Diễn Nghĩa kia giảng đạo, người nghe vô số, chen chúc mà đến, cũng đã thể hiện tầm quan trọng của truyền thừa.

Rất nhiều yêu quái tìm đạo hàng vạn năm nhưng lại không có kết quả, cuối cùng từ bỏ hoặc là chết trên đường cầu đạo đầy gian nan.

Trong Địa Tiên Giới này, nếu không thành tiên thì vẫn chỉ tiếp tục là con sâu cái kiến.

Có cơ hội được truyền thừa chính là cơ hội hóa rồng, ai không quý trọng?

Tôn sư trọng đạo được xem là điều vô cùng quan trọng, nhất là tại thời điểm này. Bằng không có người rối loạn kỷ cương, sát sư, phán môn gì gì đó còn không bị nghiêm phạt, vậy sau này ai còn dám thu đồ đệ?

Nếu không ai thu đồ đệ thì tương đương với việc chặt đứt tương lai của mọi người!

Cho nên kẻ nào dám không trọng sư đạo, không cần trời phạt, tự có vô số người đến tiêu diệt.

Mà Tần Thọ tức thì đã cho Nhất Bính, Đại Tứ Hỉ, và Yêu Kê hai thứ, sống và truyền thừa.

Dù cho không có bái sư, ân truyền đạo, cũng lớn hơn trời!

Bọn họ có lý do gì để không trung thành?

Tần Thọ không hiểu đạo lý này mà hắn chỉ cảm thấy những người này sau khi đi theo hắn cũng phải có chút thực lực, cho nên mới truyền công pháp. Đồng thời hắn cũng có chút tâm tư riêng…

Rất nhanh, thuyền chiến đã chạy đến trên mặt trăng, đám yêu quái đó đương nhiên giao cho Sa Khôn, Kinh Hàn sắp xếp vào Phong Hoa Thành.

Mọi người kiêng kỵ sự dịu dàng trong lời nói của Tần Thọ!

Vì thế, hai nhóm ở cùng nhau cũng không xa lạ gì, ngược lại còn nhanh chóng dung nhập vào với nhau.

Trong chốc lát, Phong Hoa Thành càng trở nên nhộn nhịp.

Giờ phút này, Tần Thọ tính thời gian thì Hằng Nga cũng sắp trở lại, sự nghiệp làm màu đồ sộ của hắn cũng nên bắt đầu.


Bạn cần đăng nhập để bình luận