Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 369: Sinh nhật vui vẻ


Chương 369: Sinh nhật vui vẻ





Hạo Thiên Khuyển nói:

-Xém chút quên mất một việc quan trọng! Ngươi không biết à?

Tần Thọ vò vò đầu hỏi ngược lại:

-Ta cần phải biết sao?

Hạo Thiên Khuyển cười nói:

-Con thỏ ngốc, hôm nay không phải là một ngày bình thường đâu!

Tần Thọ nói:

-Vậy đó là?

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Ngày hôm nay là sinh nhật của một nhân vật lớn hết sức lợi hại! Những người có đủ tư cách đi tới chúc mừng trên thế gian này vô cùng hiếm hoi!

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Ghê gớm như vậy? Là ai thế?

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Đến nơi thì ngươi sẽ biết thôi!

Không bao lâu sau, xe ngựa đi vào Thiên Dung Thành, rẽ ngoặt một cái, đến tiệm cơm của Trù Thần - Quán thịt chó Tứ Hỉ.

Quán thịt chó, lầu hai, ghế lô, ở hai bên chiếc bàn, Hạo Thiên Khuyển ngồi bên trái, Tần Thọ ngồi bên phải.

Tần Thọ hỏi:

-Nhân vật lớn vô cùng lợi hại mà ngươi nói đâu?

Hạo Thiên Khuyển nhếch miệng một cái, mặt dày mà cười nói:

-Còn không phải đang ở đây sao?

Tần Thọ:

-...

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Tần Thọ, ta nói cho ngươi biết, đây chính là lần đầu tiên ta tổ chức sinh nhật đó, ai cũng không mời.

Tần Thọ cười ha ha nói:

-E là đều bị ngươi gài bẫy đến sợ rồi thì có? Đến chỗ sư phụ ta ăn bữa cơm này đi, ở đây phải trả biết bao nhiêu hồng linh tinh đấy?

Hạo Thiên Khuyển nói:

-Xem ngươi nói kìa... Ta là loại người như vậy sao?

Tần Thọ đáp:

-Ngươi là loại chó như thế.

Hạo Thiên Khuyển lập tức trợn lớn hai con mắt, sau đó đập bàn một cái, kêu lên:

-Tức giận rồi, không ăn nữa! Đi thôi!

Nói xong, Hạo Thiên Khuyển rời khỏi ghế, thở hồng hộc muốn rời đi.

Kết quả vừa mở cửa, liền thấy được Chu Bất Hoặc một tay bưng lấy một cái khay đi tới, vừa nhìn thấy Hạo Thiên Khuyển thì cười lớn nói:

-Con chó chết tiệt, sinh nhật vui vẻ!

Hạo Thiên Khuyển sửng sốt, nói:

-Hả?

Chu Bất Hoặc nói:

-Lúc vừa mới đi vào, sư đệ ta truyền âm nói với ta rằng hôm nay là sinh nhật của người, kêu ta nấu cho ngươi bát mì Trường Thọ, còn mời sư phụ làm một món sở trường cho ngươi. Ngươi không biết à?

Hạo Thiên Khuyển lại sửng sốt thêm một lần nữa, xoay đầu nhìn về phía Tần Thọ.

Chỉ thấy con thỏ đó nhìn hắn nháy mắt, cười mỉm nói:

-Sao thế? Có đi nữa không? Nếu như đi rồi, thì thỏ gia ta tiết kiệm được tiền đấy.

Hạo Thiên Khuyển nhếch miệng, cười nói:

-Đi cái rắm! Ta muốn ăn cơm, ta muốn ăn một bữa ngon!

Sau đó Hạo Thiên Khuyển lập tức xoay người chạy về ngồi lên ghế, he he cười lên:

-Tần Thọ, cảm ơn ngươi...

Tần Thọ trừng hắn một cái nói:

-Nhìn xem một tí tiền đồ này của ngươi kìa! Ngươi ăn sinh nhật, thỏ gia ta còn có thể keo kiệt sao?

Hạo Thiên Khuyển hì hì cười ngây ngô, thế nhưng vẫn quan tâm mà hỏi một câu:

-Ngươi vẫn còn tiền để trả à?

Tần Thọ thần bí cười một tiếng:

-Thỏ gia ta nếm tay nghề của sư phụ ta còn phải trả tiền?!

Hạo Thiên Khuyển kinh ngạc nói:

-Lợi hại như vậy?

Chu Bất Hoặc lẩm bẩm nói:

-Đừng nghe đệ ấy nói bậy, sư phụ đã nói rồi, đĩa Long Miên Phượng Vĩ này tạm thời ghi sổ! Tặng thêm cho các ngươi hai món trộn, Thiên Sơn Lục Thủy và Hồng Nhật Vân Hải. Cứ tính là chúc mừng sinh nhật cho ngươi.

Hạo Thiên Khuyển liên tục nói cảm ơn.

Chu Bất Hoặc cười nói:

-Ngươi đừng cảm ơn vội, ta cũng không biết làm món gì, vậy thì lấy một bình rượu làm quà chúc mừng đi.

Trong lúc nói chuyện, Chu Bất Hoặc thật sự lấy ra một bình rượu, cười nói:

-Đây là rượu hồi ấy Tửu Thần tặng, sư phụ chia cho ta một bình, ta còn chưa nỡ uống, đúng lúc ngày hôm nay vui mừng lấy ra đấy.

Hạo Thiên Khuyển càng cười vui vẻ hơn:

-Ôi trời, lão đệ, ngươi đúng là bạn chí cốt! Ha ha ...

Trong lúc đang cười, hắn bỗng nghe thấy Tần Thọ ở phía đối diện nói:

-Lão Hắc, trên cổ của ngươi đang đeo thẻ chó à?

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe thấy, nụ cười tức khắc đông cứng trên khuôn mặt, nghiêng mắt nhìn về Tần Thọ, khom lưng một cái, giấu thẻ chó xuống dưới gầm bàn, ho khan một tiếng nói:

-Không phải, mua tại một sạp nhỏ, cảm thấy đeo lên rất đẹp.

-Bên trên có viết tên ngươi, còn có ngày sinh nữa.

Giọng nói của Chu Bất Hoặc từ dưới gầm bàn vang lên:

-Hạo Thiên Khuyển, Đại Hắc, ngày sinh mồng một tháng giêng...

Sưu!

Một cái bóng đen hướng về phía cửa!

Tiếp đó Hạo Thiên Khuyển chỉ cảm thấy trên cái đuôi bị một vật gì đó kéo lấy!

Hạo Thiên Khuyển vừa xoay đầu, thì thấy con thỏ đó đã lôi lấy đuôi của hắn kéo về phía sau, nghiến răng nói:

-Chu Bất Hoặc, còn ở đó xem làm gì? Tóm lấy tên khốn đó, đánh chó!

Chu Bất Hoặc vừa nghe thấy, lập tức lôi ra một cái chảo lớn cộng thêm một cái vá xào lớn từ trong túi tu di, gào thét lên mà xông tới!

Sau đó một thỏ một người, chặn một con chó vào trong góc, sau đó chính là một trận bạo lực...

Nửa canh giờ sau...

Hạo Thiên Khuyển mặt mũi bầm dập mà ngồi ở một bên ghế, vừa ngẩng đầu, uống cạn một ly rượu vào bụng, hô lên:

-Đáng giá, có được bữa cơm này, bị đòn một trận cũng đáng rồi...

Tần Thọ và Chu Bất Hoặc đối mắt nhìn nhau, cạn lời một hồi.

Tần thọ nói:

-Con chó chết tiệt, ngươi ở Quán Giang Khẩu, không phải là lão đại, vậy chắc cũng là lão nhị chứ? Ngươi nghèo thành như vậy? Nhị gia nhà các ngươi cũng không nói cải thiện bữa ăn cho ngươi à?

Hạo Thiên Khuyển vừa nói tới Dương Tiễn, ngay lập tức trông khác hẳn, vẻ mặt hào hứng nói:

-Nhị gia nhà bọn ta lại không cần ăn cơm, ngài ấy ngày nào cũng chăm chỉ tu luyện, một khi nhập định chính là trăm năm... những người khác cũng gần như vậy, theo nhị gia tu luyện đến mức sắp điên luôn. Ở tại Quán Giang Khẩu đó, ta muốn ăn cái gì, đều phải tự thân mình làm. Nhưng mà tay nghề này của ta, ài... không nói nữa, uống rượu!

-Tự mình không biết làm, ngươi không biết mua sao? - Tần Thọ hỏi.

Hạo Thiên Khuyển trừng mắt nhìn Tần Thọ một cái nói:

-Mua? Ta đi đâu mua đây? Quán Giang Khẩu lại không có đầu bếp như ở chỗ sư phụ ngươi...

Tần Thọ nghe đến chỗ này, ánh mắt sáng lên, hỏi:

-Con chó chết tiệt, ta hỏi người, ở trên Tiên Giới này, những người có hoàn cảnh giống ngươi có nhiều không?

Hạo Thiên Khuyển suy nghĩ nói:

-Có lẽ là... không ít.

Chu Bất Hoặc nói:

-Không thể nào đâu? Những tiên nhân đều là nuốt mây nhả sương, ngày đêm khổ luyện, lĩnh hội đạo trời, lấy đâu ra thời gian muốn đi ăn chứ?

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Vậy thì không hẳn, ta thấy những vị thần tiên này, không phải không muốn ăn, mà chính là lười nhúc nhích! Nếu như thật sự có người dâng đến tận cửa, không chừng...

Nghĩ đến đây hai mắt của Tần Thọ liền sáng lên lấp lánh, trong lòng âm thầm hiện lên một cái kế hoạch, thế nhưng ngay lập tức bị hắn gạt bỏ.

Ở đây không phải Địa Cầu, Địa Cầu có thể sử dụng Internet, thế nhưng ở Tiên Giới lại không thể dùng được. Ở đây quá lớn rồi... cũng chưa từng nghe qua có đồ vật gì có thể vượt qua không gian vô tận mà trao đổi được. Ngay cả đồ vật để trao đổi cũng không có, càng không cần nói đến giao dịch qua Internet nữa.

Rượu của Chu Bất Hoặc rất nhanh liền bị uống hết rồi, Tần Thọ không thể không lấy rượu được cất giữ kỹ của mình ra, mấy người họ tiếp tục uống.

Đến khi trời sắp tối rồi, Hạo Thiên Khuyển đem chiếc đĩa trước mặt liếm tới nỗi có thể soi gương luôn mới chịu ngừng lại.



Bạn cần đăng nhập để bình luận