Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 794: Lễ đổ, vui mừng



Chương 794: Lễ đổ, vui mừng





Khiến cho tên quỷ lùn càng tức giận hơn đó là, cho tới bây giờ, mặc dù Tôn Vô đã động, nhưng mà kiếm của hắn vẫn còn ở trong vỏ kiếm! Vỏ kiếm liên tiếp vung vẩy ở một chỗ, trình độ sắc bén của kiếm cơ bản là có thể đánh đồng với gậy.

-Ngay cả ta cũng không có tư cách để ngươi rút kiếm sao?

Quỷ lùn đầu to gầm thét, từng đạo liệt diễm đang thiêu đốt trên thân rùa đen! Lôi quang bên trong liệt diễm lấp lóe!

Tôn Ngộ Không hoảng sợ nói:

-Tam Muội Chân Hỏa! Cửu Âm Thần Lôi!

Tần Thọ không biết Cửu Âm Thần Lôi là cái gì, nhưng mà có thể cùng lúc xuất hiện với Tam Muội Chân Hỏa thì hiển nhiên là không thể nào yếu hơn Tam Muội Chân Hỏa được.

Có điều Tần Thọ cũng không để ý cái này, hắn đứng ở bên cạnh nhìn một màn này, trong đầu chỉ hiện lên một hình tượng, đó là hình ảnh đánh bóng chày…

Rùa lớn bây giờ rất giống như một quả bóng chày đang chạy như điên, mà Tôn Vô thì giống như vận động viên vung vẩy cầu côn đập bóng chày.

Sau đó hắn theo bản năng nói:

-Đây là muốn đánh toàn lũy rồi hả?

Bành!

Một tiếng vang lớn vang lên, rùa lớn và kiếm của Tôn Vô đụng vào nhau!

Sau đó tất cả mọi người há to miệng, chỉ thấy con rùa lớn kia bay trở về với tốc độ nhanh gấp đôi lúc đến, con rùa lớn vẫn còn trên không trung, nhưng xác đã bắt đầu phân hủy!

Đến lúc con rùa lớn bay ra khỏi tầm mắt của mọi người, thì trên trời căn bản là đầy linh kiện…

Đồng thời truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của con quỷ lùn đầu to:

-Ngươi chờ đó cho ta, ta sẽ còn trở lại!

Tần Thọ gãi gãi đầu nói:

-Hình như là lời kịch của nhân vật phản diện trong phim hoạt hình… Chắc không phải là hắn xem phim hoạt hình mà lớn lên đó chứ?

-Phim hoạt hình là cái gì? - Tôn Ngộ Không hỏi.

Tần Thọ nói:

-Ngươi không hiểu, sau này sẽ cho ngươi xem.

Tôn Ngộ Không:

-A, được. Xem ra, là bên các ngươi chiếm ưu thế, ngươi không cần lo lắng.

Tần Thọ cười khổ một tiếng nói:

-Có lẽ vậy…

-Bây giờ các ngươi có thể cùng lên chưa?

Tôn Vô vác đại kiếm đen kịt đứng ở đó, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào yêu soái Kế Mông, Hồng Nhiên đạo nhân và nam tử mặc thanh y.

Yêu soái Kế Mông nói:

-Thực lực và thiên phú thật khiến ta kinh ngạc…

Hồng Nhiên đạo nhân bước lên phía trước nói:

-Ta đi thử một chút.

Vừa nói trong tay Hồng Nhiên đạo nhân vừa nhiều hơn một cái lông chim, cái lông vũ kia có màu vàng kim nhạt, nhìn không ra có cái gì lợi hại.

Nhưng mà sau khi tất cả mọi người ở đây nhìn thấy, đều nhướng mày.

Tần Thọ không biết, kéo quần Hoàng Long đạo nhân hỏi:

-Đó là cái gì vậy?

Hoàng Long đạo nhân lắc đầu nói:

-Không biết, có điều cái lông vũ kia có một khí thế rất đáng sợ… Cực kỳ đáng sợ!

Xi Vưu nói:

-Hẳn là lông vũ của Tổ Hoàng, phía trên đó nhiễm máu của Tổ Hoàng, có khí tức của Tổ Hoàng, uy lực kinh người.

Tần Thọ nói:

-Đó không phải là lông Phượng Hoàng thôi sao? Dính máu, rất lợi hại?

Hoàng Long đạo nhân nói:

-Không giống, máu chính là tinh hoa của sinh linh. Máu của người bình thường thì nhìn không ra cái gì, nhưng máu của tu sĩ là máu đã sinh biến hóa. Một tên tu sĩ cường đại nếu như bị đả thương, trong lòng đương nhiên sẽ có phẫn nộ, phẫn nộ sẽ kích phát sức mạnh ẩn chứa bên trong máu. Nếu như người bình thường đụng phải, máu kia có khả năng giết người. Máu của Tiên Nhân thì lợi hại hơn, được gọi là một giáu máu có thể đồ thành. Tổ Hoàng chính là tiên nhân đầu tiên của Phượng Hoàng, sức mạnh huyết mạch vô cùng ghê gớm, cho dù là Đại La Kim Tiên đụng phải sát khí của máu này cũng là nhất định phải chết. Huống chi, cái lông vũ kia dường như là đã từng bị tế luyện, đã không phải là máu, mà là một món pháp bảo vô cùng cường đại.

Bởi vì huyết mạch của Phượng Hoàng bọn họ là huyết mạch tương liên, cái sức mạnh mà cái lông vũ kia có thể phát huy ra tất nhiên cũng càng thêm đáng sợ.

Tần Thọ nghe đến đây, bắt đầu lo lắng cho Tôn Vô.

Kết quả vẻ mặt Tôn Vô vẫn bình thản, dường như tất cả mọi chuyện và mọi người trên đời này đều không lọt nổi mắt xanh của hắn. Ánh mắt của hắn giống như là một người mù lòa, trống rỗng, tựa như bên trong không có cái gì, lại tựa như bên trong cái gì cũng có…

Tôn Vô không có chút quan tâm nào đến chuyện đối phương lấy ra lông vũ của Tổ Hoàng, mà lại vỗ chuôi kiếm nói:

-Tới đây.

Hồng Nhiên đạo nhân cười nói:

-Đi lên đánh, nơi này không thi triển được.

Tôn Vô ngửa đầu lên nhìn trời, sau đó gật đầu nói:

-Đi!

Tôn Vô vọt một phát lên bên trên, Hồng Nhiên đạo nhân phát ra một tiếng gáy của Phượng Hoàng rồi theo sát phía sau!

Một khắc sau hai người đều xông ra khỏi tầm mắt của mọi người, nhưng mà rất nhanh bầu trời lập tức đầy biển lửa, Phượng Hoàng hoành hành trên không trung, phá tan bầu trời mà kiếm che phủ!

Tần Thọ đứng trên mặt đất, ngửa đầu nhìn thấy tất cả, hắn bỗng nhiên có loại cảm giác tức cười.

Hắn giống như là cá trong bồn tắm, mà Tôn Vô và Hồng Nhiên đạo nhân vừa mới nhảy lên giống như là cá trong bồn tắm nhảy ra ngoài!

Bây giờ hai người ở bên ngoài đánh nhau, bọn họ ở bên trong một cái hồ cá lớn chừng bàn tay cùng đàn cá con trong hồ cá ghé vào với nhau xem náo nhiệt….

Về phần trong cái bồn tắm có đại chiến có hai tộc kia, càng lộ ra như là một đám trùng đang chiến đấu…

-Có phải cảm thấy mình rất nhỏ bé? - Hoàng Long đạo nhân hỏi.

Tần Thọ gật đầu theo bản năng.

Hoàng Long đạo nhân nói:

-Vừa rồi bọn họ nhảy lên, cũng không phải phi thiên, mà là nhảy tới thế giới bên ngoài. Ngươi xem, bọn họ cũng không còn ở trong cái thế giới này.

Vẻ mặt Tần Thọ mờ mịt, biểu thị không hiểu.

Hoàng Long đạo nhân nghĩ nghĩ, lấy ra hai tấm giấy nói:

-Tờ giấy này là một thế giới, bọn họ bây giờ đang ở giữa hai tờ giấy đánh nhau. Nhưng mà trên thực tế cũng không phải ở trên giấy, hiểu chưa? Đây cũng là phương thức đánh nhau mà đám người có thực lực đạt tới Đại La Kim Tiên dùng. Đạt đến Đại La Kim Tiên, thực lực thông thiên triệt địa, có thể hủy thiên diệt địa, phá hủy cả một phương thế giới. Vì để giảm bớt tổn thương cho mọi người, để cho mình có nơi sinh sống, cho nên tất cả mọi người sẽ nhảy ra đó đánh.

Tần Thọ lúc này đã có chút hiểu…

Bạn cần đăng nhập để bình luận