Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 814: Thiên Bồng



Chương 814: Thiên Bồng





Tần Thọ cười hà hà nói:

-Đúng! Bà nội nó, dám đánh ta một búa, ta nhất định phải trả lại. Ngoài ra còn muốn nhìn xem rốt cuộc cái thế giới kia là cái thế giới quỷ gì!

Lò Bát Quái tiếp tục lái xe, vừa lái vừa nói:

-Nhìn thế giới là một chuyện, ngươi phải tu luyện. Thực lực không đủ, cái gì cũng không làm được! Thế giới nhỏ như thế kia không chống được người quá mạnh mẽ, ngươi đến thì chỉ là đi ngang qua, lấy gà mờ luyện tay một chút trước đi đã!

Không cần Lò Bát Quái nói, đây cũng là ý nghĩ của Tần Thọ, hắn cũng không muốn tới lúc tới tìm mặt trăng, kết quả bởi vì không có thực lực mà không cứu được người.

Mở Hắc Ma Thần Hạp ra lần nữa, lần này cả người Tần Thọ nhảy thẳng vào.

Tần Thọ biết rất rõ mình thiếu cái gì, thực lực của hắn tăng lên quá nhanh, nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu quá ít, vừa hay hắn mượn cơ hội lần này, tu luyện một phen đã rồi nói sau.

Ngay lúc trong lòng Tần Thọ đang đắc ý, một cái búa lớn liền đập xuống ở phía đối diện!

Coong!

Lần này Tần Thọ không có bị đập thành tro, mà là trên trán vọt ra tia lửa!

Lỗ Ban tóc dài hiển nhiên cũng không ngờ được đầu con thỏ này lại cứng như vậy, bản thân cũng giật nảy mình.

Ngay lúc hắn đang thất thần, trong nháy mắt Tần Thọ hét lớn một tiếng, lắc mình biến thành một con thỏ to lớn màu trắng, móc gạch vàng ra bộp một cái đập vào trên mặt Lỗ Ban tóc dài!

Lỗ Ban tóc dài kêu lên một tiếng đau đớn, bị đập ngã xuống đất!

Một chân của Tần Thọ giẫm lên trên ngực Lỗ Ban tóc dài rồi hừ hừ nói:

-Biết nói không? Nếu không biết thì có thể là thỏ gia ta phải giết ngươi rồi?

Lỗ Ban tóc dài cười ha ha với Tần Thọ, không nói gì…

Nhưng mà một giây sau, một cái búa lớn bay đến đằng sau gáy của Tần Thọ, coong một tiếng đập vào gáy của hắn!

Gạch vàng nhìn thấy cười ha ha nói:

-Con thỏ, đồ ngu xuẩn, gia hỏa này là thần tiên, ngươi giẫm lên hắn, hắn vẫn có thể dùng ý niệm trong đầu để điều khiển pháp bảo cho ngươi một trận! Nếu như thực lực của hắn mạnh hơn ngươi thì ngươi đã sớm chết rồi!

Gạch vàng nói lời không dễ nghe, những mà quả thực là đã nhắc nhở Tần Thọ, kẻ địch của hắn cũng không phải là người bình thường, đây là đang đánh thần tiên! Đương nhiên là phải đánh ra thần hồn thì mới yên tâm!

Thế là Tần Thọ hé mắt, vung gạch vàng lên vỗ xuống lần nữa, vừa đập vừa hô:

-Cho ngươi đánh lén, cho ngươi đánh lén này! Đánh ngươi!

Đập liên tục mười mấy lần, rốt cuộc thì đầu Lỗ Ban tóc dài cũng bịch một tiếng nổ tung!

Tần Thọ giật nảy mình, sợ máu trên người đối phương rơi lên người mình, liền vội vàng dùng nguyên khí hộ thể.

Kết quả hắn phát hiện, Lỗ Ban tóc dài vậy mà lại được tạo từ tro xám! Sau khi đầu nổ thì trực tiếp nổ thành một đám bụi bột phấn tro, cũng không có máu tươi và óc…

Ngay lúc Tần Thọ đang thất thần, bên trong cơ thể của Lỗ Ban tóc dài thoát ra một đạo thân ảnh màu đen vèo cái muốn đi xa, Tần Thọ hừ lạnh một tiếng, trở tay lại là một cục gạch!

Bốp!

Bóng đen kia nát bấy tại chỗ!

Tần Thọ tập trung nhìn, lập tức hối hận:

-Ôi đệch, cái thứ này lại có thần hồn?!

Gạch vàng cũng kinh ngạc nói:

-Khá lắm, vậy mà lại thật là thần hồn, con thỏ, rốt cuộc thì ngươi là cái thứ gì vậy?

Tần Thọ lắc đầu, không biết trả lời như thế nào.

Đúng lúc này, thân thể Lỗ Ban tóc dài phù một tiếng liền biến thành một đống đen xám.

Tần Thọ buồn bực tiến lên dùng gạch vàng lay đống đen xám đó, thầm nói:

-Cái này là cái thứ gì vậy…

Đúng lúc này, gạch vàng đụng phải một đồ vật thô ráp, hai tên gia hỏa trăm miệng một lời nói:

-Lại có đồ!

Sau đó Tần Thọ lập tức cầm đồ vật kéo ra ngoài, hắn tập trung nhìn, vậy mà cái kia lại là một cái xương sườn!

Màu sắc xương sườn hơi tái, giống như là hóa thạch, có điều vẫn có thể nhìn ta, cái này là xương sườn của con người.

Tần Thọ lay đống tro xám kia một lần nữa, lần lượt móc ra từ bên trong được hai cái xương sườn, một cái xương đùi, một khối xương sọ, còn lại thì không có gì nữa.

Tần Thọ ngồi chồm hổm trên mặt đất, nhìn mấy khúc xương này, rồi lại nhìn đống đen xám kia thầm nói:

-Gia hỏa này là do những vật này tạo thành? Chẳng lẽ là cốt tinh?

Gạch vàng nói:

-Không thể nào, cho dù là Bạch Cốt Tinh, sau khi tu luyện thành tinh, cũng sẽ sinh ra máu thịt, đánh chết cũng sẽ đổ máu. Có thể gia hỏa này là tro than tinh.

Tần Thọ liếc hắn một cái nói:

-Ngươi gặp qua tro than thành tinh à?

Gạch vàng thẳng thừng nói:

-Chưa gặp qua, nhưng mà không có nghĩa là không có.

Tần Thọ lười tranh luận với hắn, nhưng mà hắn khẳng định, đây tuyệt đối không phải là cỏ mộc cái gì tinh cả.

Tần Thọ thận trọng đem ba cái xương sườn, một cái xương đùi, và một khối xương sọ bỏ vào trong túi Tu Di, chuẩn bị sau khi trở về đưa cho Lỗ Ban xem. Có lẽ có thể hắn biết đó là cái thứ gì… Dù sao thì dáng dấp hai người giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ là tóc của cái thứ này là tóc dài.

Giải quyết xong Lỗ Ban tóc dài, Tần Thọ lại bắt đầu đi xung quanh, hắn muốn tìm một vài gia hỏa yếu một chút, sau đó bắt tới tra hỏi, xem đây rốt cuộc là cái thế giới gì.

Kết quả xung quanh ngoại trừ thi thể thì không có vật gì khác.

Nhưng mà ngược lại lại để cho hắn biết rõ được địa hình xung quanh, bốn phía bên trái có tòa núi lớn, mặt phía bắc là một ngọn núi tròn như cái mâm, phía đông là một dãy núi rất thấp, phía nam là một dãy núi màu đen, phía tây thì giống như là một con thỏ đang há to mồm.

Nhìn dãy núi bốn phía này, Tần Thọ liền biết, chỗ này hẳn cũng không phải là cái núi gì tốt, đáng tiếc hắn không hiểu phong thủy không nhìn ra được đầu mối ở nơi này.

Tần Thọ nhìn chung quanh, cảm thấy con hổ bên kia có chút dọa người, phía nam Hắc Sơn san sát nhìn là biết có yêu nghiệt, mặt sau của ngọn núi mâm tròn thì trụi lủi, đoán chừng là không có vật gì. Chỉ có phía đông, một mảnh dãy núi thấp nhỏ, nhìn không có uy hiếp gì. Hơn nữa căn cứ vào kinh nghiệm cũng là nơi cốc sâu núi cao, lại càng dễ có đại yêu.

Thế là Tần Thọ vỗ đầu một cái, chỉ quyết định đơn giản là đi chỗ núi thấp bên kia nhìn xem.

Bạn cần đăng nhập để bình luận