Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 258: Thỏ gia rất tức giận (2)


Chương 258: Thỏ gia rất tức giận (2)





Tần Thọ trơ mắt nhìn nữ tử đặt mâm thịt sói ở trước mặt.

Sau khi cầm một miếng chấm tương nếm thử thì càng ăn càng nhanh... khóc không ra nước mắt!

-Được rồi được rồi, nam tử hán ta không chấp nhặt với tiểu nữ tử!

Tần Thọ lẩm bẩm một câu, sau đó chỉ cảm thấy một cơn gió thổi tới…

Tần Thọ nhịn không được sợ run cả người, nói:

-Tiểu tỷ tỷ là người xinh đẹp như thế, vô cùng xinh đẹp, siêu cấp đáng yêu...

Gió thổi qua, thổi đi xa...

Tần Thọ lần nữa sợ run cả người, vội vàng mở nồi xào, đổ thịt sói hầm bên trong ra...

Mùi thơm của thịt sói và trần bì hòa quyện với nhau, trong nháy mắt làm Tần Thọ chảy cả nước miếng...

Nhưng mà Tần Thọ còn chưa kịp nếm thử, nồi thịt sói đã bị bưng đi, sau đó chỉ thấy nữ tử ôm nồi bắt đầu ăn...

Tần Thọ tội nghiệp ngồi ở bên cạnh nhìn nữ tử ăn thịt sói, cuối cùng cũng theo tần suất nhai của nữ tử mà chép miệng nuốt...

Một lát sau, đoán chừng nữ tử không chịu được kẻ đang giả ngây ngô, nhìn đôi mắt tỏa ra ánh sáng lấp lánh của con thỏ, nói:

-Cho ngươi một miếng, đi đến một bên ăn đi! Đừng phiền ta!

Tần Thọ liền vội vàng gật đầu nói:

-Không thành vấn đề!

Sau đó nữ tử lấy ra chiếc đũa, một miếng thịt sói lớn bay đi!

Tần Thọ bay lên bắt được, tay có chút trơn bóng, nhưng mà không sao, ăn ngon là được!

Nhưng mà nhìn kỹ lại, mặt Tần Thọ đen hơn!

Trong tay là một khúc xương bóng loáng!

Xương còn không nói, Tần Thọ nhìn nó hồi lâu, sửng sốt khi không thấy một miếng thịt nào!

Quá mức! Quá đáng!

Tần Thọ tức giận!

Nữ tử khẽ ngẩng đầu, lườm con thỏ một chút!

Trong nháy mắt sự tức giận của Tần Thọ hóa thành nụ cười, nói:

-Xương cốt ngon, bên trong đều là cốt tủy, ngon tuyệt...

Sau đó Tần Thọ lấy xương ra, muốn hút cốt tủy, lại nhìn thấy đôi đũa với tới, vẩy cốt tủy một cái, gắp hết...

Tần Thọ mở to hai mắt nhìn, giữ lại nước bọt, vẻ mặt không cam lòng nhìn cốt tủy sắp vào miệng lại bay đi, đi vào miệng anh đào kia...

-Ta... mặc kệ!

Mặc kệ! Ngươi giết ta, ta cũng mặc kệ!

Thỏ gia ta mặc kệ đó!

Rốt cục Tần Thọ cũng tức giận, ném xương cốt trong tay, oa oa kêu to, dậm chân, uốn éo thân thể, bày ra cho nữ tử một cái mông to mọng, bóng lưng kiêu ngạo cứ như vậy rời đi...

-Sụp soạt...

Tiếng ăn canh vang lên.

Tần Thọ buồn bực phát hiện, hắn đi nửa ngày lại quay trở về!

Đúng lúc nhìn thấy nữ tử uống hết ngụm canh cuối cùng! Sau đó con mắt như dao lườm Tần Thọ, môi mỏng khẽ hé, ợ một cái...

Nữ tử nói:

-Mùi vị không tệ.

Tần Thọ hít một hơi, sau đó không nói gì.

Nữ tử bình tĩnh hỏi:

-Không vui à?

Tần Thọ nói:

-Đổi lại là ngươi, ngươi vui vẻ sao? Vất vả làm nhiều đồ ăn như thế, mà chỉ ăn được chút xương cốt...

-Ngươi đã ăn một miếng thịt. - Nữ tử thản nhiên nói.

Tần Thọ nói:

-Đó là ta nên được!

-Sói là do ta bắt tới. - Nữ tử bình tĩnh như nước.

Tần Thọ ngạc nhiên, tính như thế, thì nữ tử càng có quyền để ăn hết, nhưng mà:

-Nhưng mà ta làm đồ ăn!

-Thịt là ta xử lý. - Nữ tử thản nhiên nói.

-Nhưng mà ta tinh luyện! - Con thỏ lại gào thét.

-Ta dạy ngươi cách tinh luyện. - Nữ tử vẫn không hề giận dữ, bình tĩnh tranh luận.

-Thỏ gia ta thiên tư thông minh, tự mình lĩnh ngộ! Lại nói, là do ta học được ngọn lửa đó trước! - Tần Thọ siết nắm đấm, dậm chân kêu lên.

Nữ tử vỗ tay một cái, dường như để kết luận, nói:

-Vậy cũng đúng, chúng ta đều có đạo lý, cho nên thịt sói chia đều. Thịt ngươi ăn, ta cũng ăn. Xương cốt chúng ta cũng chia đều... rất công bằng, không phải sao?

Tần Thọ nghe thấy cái lập luận ấy, thế mà cứng họng không nói được gì... không biết xấu hổ thì hắn gặp mỗi ngày khi soi gương rồi, nhưng mà có thể ngụy biện nói xằng nói xiên đúng lý hợp tình như vậy, thì vẫn là lần đâu tiên hắn thấy luôn đó! Nhất thời, hắn vậy mà lại không cãi được gì.

Nữ tử đứng dậy nói:

-Được rồi, nếu đã công bằng như thế, thì ngươi cũng không có gì để mà tức giận nữa.

Tần Thọ nghiến răng nghiến lợi nói:

-Ngươi... hay đấy!

Nữ tử khẽ cười đáp:

-Cũng tạm thôi...

Tần Thọ hoàn toàn bị nữ nhân đó làm cho bó tay không biện pháp...

Chẳng qua, Tần Thọ lập tức phát hiện tình huống có gì đó không đúng!

Nữ nhân lạnh lùng, lạnh đến tận trong xương, thường xuyên tẻ ngắt nhạt nhẽo vậy mà lại cãi nhau với hắn. Nàng đây là bị ngọn gió yêu ma nào thổi trúng đầu vậy?

Tần Thọ nghiêng đầu, nghi ngờ nhìn nữ tử...

Nữ tử nói:

-Có vấn đề gì à?

-Não ngươi bị ai đổi rồi hả? - Tần Thọ hỏi.

Nữ tử nói:

-Không có gì, trước khi đánh nhau thả lỏng chút thôi.

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Trước khi đánh nhau? Đánh nhau với ai? Ấy... tạm biệt!

Tần Thọ đột nhiên hiểu được gì đó, lập tức chắp tay, xoay người ba chân bốn cẳng bỏ chạy! Lúc này đây không phải là hai chân chạy, tuy kỹ thuật không được thuần thục lắm, nhưng Tần Thọ vẫn sải bốn móng vuốt ra chạy như điên!

Nhưng mà mấy phút sau...

Tần Thọ khóc không ra nước mắt nhìn nữ tử trước mắt nói:

-Đại tỷ à, chơi đã chưa? Các người đánh nhau thì cũng đừng dẫn ta theo được không?

Nữ tử nói:

-Ngươi vội cái gì? Món thịt này làm ngon đấy, cho ngươi một phần thưởng nho nhỏ này.

Tần Thọ ngạc nhiên:

-Phần thưởng?

Nữ tử ngoắc tay với Tần Thọ một cái, Hắc Ma Thần Hạp trên cổ Tần Thọ mở ra, sau đó một cái hộp sọ bằng thủy tinh bay ra, rồi rơi vào trong tai nữ tử.

-Đây là...

Tần Thọ kinh ngạc nhìn nữ tử, đây là lần đầu tiên hắn thấy có người mở ra Hắc Ma Thần Hạp của hắn mà không có một tiếng động nào!

Trở về nhất định phải đổi! Tần Thọ thầm nói trong lòng.

Hộp sọ thủy tinh rơi vào trong tay nữ tử, nữ tử nhàn nhạt nói:

-Đồ ăn làm ngon đó, coi như đây là phần thưởng của ngươi đi.

Nữ tử nói xong, vỗ một cái lên hộp sọ thủy tinh, một luồng khí trắng nhàn nhạt chui vào trong hộp sọ thủy tinh. Nó bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng chói mắt, ánh sáng đó càng ngày càng sáng, sáng lên khoảng mười phút mới dần dần tắt đi, khôi phục như lúc ban đầu.

Sau đó, nữ tử cầm hộp sọ thủy tinh ném cho Tần Thọ, nói:

-Ngươi may mắn đó, hộp sọ này có chút lai lịch, miễn cưỡng có thể dùng một chút. Cầm đi, có lẽ một ngày nào đó nó sẽ cứu ngươi một mạng đấy.

Tần Thọ nhận lấy hộp sọ thủy tinh, cẩn thận nhìn cả nửa ngày cũng không nhìn thấy hộp sọ này có thay đổi gì. Hắn nghi ngờ rằng nữ nhân đó đang lừa hắn.

Có điều nghĩ lại thì nữ nhân đó kiêu ngạo như thế, là một người mà ngay cả Ngọc Đế còn có thể không thèm để ý đến... sẽ không lừa một con thỏ như hắn chứ?

Vì thế, Tần Thọ cẩn thận cất hộp sọ thủy tinh đi.

Lúc này, nữ tử lại nhàn nhạt nói:

-Thứ trên cổ ngươi cũng giữ cho tốt, nếu như làm mất, thì ta sẽ lấy mạng ngươi.

Tần Thọ nghe thấy thế lập tức ngây ngẩn cả người, thứ trên cổ?

Tần Thọ theo bản năng sờ sờ cổ, sau đó kinh ngạc la lên:

-Hắc Ma Thần Hạp?

-Hắc Ma Thần Hạp? Tên này thật xấu… Con thỏ, đi đi, ngày mai tới nấu ăn tiếp cho ta.

Nữ tử nói xong, vung tay lên, Tần Thọ chỉ cảm thấy thế giới trước mắt lắc một cái, hắn đã xuất hiện ở bên cạnh Ngự Hoa Viên!

Tần Thọ kinh ngạc, ngày mai còn phải nấu ăn á? Tần Thọ quyết định, ngày mai, hắn phải ăn no rồi mới đi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận