Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 262: Đừng sợ (2)


Chương 262: Đừng sợ (2)





Tần Thọ nhìn thấy trong lòng run lên liền ho khan một tiếng vực dậy sự tự tin nói:

-Ôi, Chân tỷ, sợi dây trong tay ngươi sao lại đứt rồi? Ta nhớ ra rồi, Bạch Văn, là ngươi cắn đúng không?

Bạch Văn nghe xong ngay lập tức bối rối, hắn đã cắn sao? Hắn có cái miệng răng này, hôm qua chẳng phải đã bị trừng phạt thê thảm sao?

Không đợi Bạch Văn nói, Nhiễu Đằng đáp:

-Ừ, là Bạch Văn cắn.

Bạch Văn bỗng nhiên khuôn mặt cay đắng nhìn chằm chằm Nhiễu Đằng, tên này quả nhiên bán đứng đồng đội không chớp mắt, đây là sợ con thỏ sẽ nói ra là hắn cắn nên mới vội vàng đổ lỗi đúng không?

-Bạch Văn, là ngươi cắn sao?

Bạch Anh hỏi.

Bạch Văn nhìn con thỏ, con thỏ lấy ra một viên mật ong sáng chói trên tay sau đó bỏ vào miệng ăn.

Bạch Văn sờ mông theo phản ứng bản năng, nói:

-Ừ, là ta cắn đó

Bạch Anh đưa sợi dây qua rồi nói:

-Cắn thêm cái nữa đi, cắn đứt ta sẽ mời ngươi món ngon. Cắn không đứt ta sẽ treo cổ ngươi ba ngày!

Bạch Văn nghe xong liền chết lặng, cay đắng nhìn con thỏ…kết quả là phát hiện, con thỏ đã biến mất…

-Con thỏ đâu?

Bạch Văn hỏi theo bản năng.

Nhiễu Đằng liếc nhìn đùi của Chân tỷ…

Bạch Văn nheo mắt lại thì nhìn thấy con thỏ đang ôm đùi của Bạch Anh, khóc lớn:

-Chân tỷ, hôm qua tỷ đã đi đâu…tỷ có biết, hôm qua sau lúc tỷ đi, gió mây biến đổi thất thường, thiên địa biến sắc, bầu trời sụp đổ không.

-Đừng nói nữa, hôm qua xảy ra chuyện gì ta cũng không biết, thật kinh khủng…

Bạch Anh quả nhiên đã thay đổi chủ đề.

Tần Thọ nói:

-Không phải sao, nếu không phải trong giây phút sinh tử Bạch Văn bùng nổ hết sức mạnh làm đứt dây thừng, thì hôm nay tỷ không phải nói về treo cổ ai mà là nói về đi đốt nhang cho ai rồi.

Bạch Anh nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên…nếu như Bạch Văn và Nhiễu Đằng thực sự đã chết, thì nàng thực sự đáng trách, hôm nay nàng sẽ cảm thấy vô cùng áy náy.

Tần Thọ nhìn Bạch Văn, Bạch Văn và Nhiễu Đằng bản thân đều là người lõi đời, ngay lập tức hiểu ý của Tần Thọ, cùng nhau tiến lên phía trước gào khóc, vừa tiến vừa nói:

-Chân tỷ, hôm qua quá nguy hiểm, chúng tôi thật sự đã thoát ra từ trong cõi chết…

Nhìn thấy hai tên này cũng đang ôm chân, Bạch Anh nhướng mày, mỗi người một chân, đạp hai người này ngã ra đất nói:

-Chú ý hình tượng!

Bạch Văn và Nhiễu Đằng nhìn con thỏ vẫn đang bám trên chân Bạch Anh, rồi lại nhìn dấu chân in trên ngực bọn họ…than thở…đều do cha mẹ sinh ra, sao lại chịu đối xử bất công quá lớn!

Mặt Bạch Anh đỏ bừng lên, lén kéo con thỏ ra nhưng kết quả không kéo ra được, nàng có thể làm gì?

-Thỏ, ngươi xuống trước đi, hôm nay ta tìm ngươi có chuyện muốn nói.

Bạch Anh ho khan một tiếng.

Tần Thọ quả nhiên buông tay ra, hỏi:

-Có chuyện gì?

Bạch Anh đáp:

-Ngươi đi cùng với ta, chúng ta đi xem cổng Ngự Hoa Viên, bất cứ ai cũng không được vào!

Bạch Văn và Nhiễu Đằng ngay lập tức đứng dậy, canh giữ hai bên cửa, gật đầu nói:

-Yên tâm đi, có bọn ta ở đây giám sát mọi người, một con muỗi cũng không thể bay vào, người ở đây thì cửa cũng đóng!

Tần Thọ đi theo Bạch Anh một hồi, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bấm ngón tay tính thời gian, rồi kêu lớn lên:

-Chúng ta sắp xảy ra chuyện rồi!

Nói xong, Tần Thọ xoay người bỏ chạy.

Bạch Anh vung tay ra nhưng không túm được con thỏ, chỉ nhìn thấy con thỏ chốc lát đã lao vào cổng Ngự Hoa Viên rồi biến mất không thấy đâu!

Nhưng Bạch Văn và Nhiễu Đằng, những người cho rằng một con muỗi cũng không thể bay vào vẫn chưa hoàn hồn lại…hai bọn họ nhìn Bạch Anh rồi lại nhìn nhau, rồi nhìn con thỏ biến mất bên trong cánh cửa, bối rối nói:

-Con thỏ đã vào trong chứ không phải con muỗi…

Bạch Anh đột nhiên tức giận đến mức muốn giết hai tên ngốc này, lo lắng nói:

-Các ngươi…bên trong có bao nhiêu là nguy hiểm các ngươi không biết sao? Sao có thể cho hắn vào? Bỏ đi, sau này ta sẽ tìm các ngươi tính sổ, ta sẽ đến Giám Sát Ty báo chuyện này, hy vọng vẫn đủ thời gian để cứu mạng con thỏ chết tiệt đó!

Nói xong, Bạch Anh liền xoay người bay đi với đôi chân dài miên man…

-Ồ biết rồi, ngươi đi đi.

Trong Giám Sát Ty, một giọng nói trang nghiêm vang lên.

-Đại nhân, con thỏ đó đã vào trong Ngự Hoa Viên, bên trong bây giờ quá nguy hiểm rồi…chúng ta có cần đi không?

Bạch Anh lo lắng hỏi.

-Không cần, ta vốn dĩ muốn gọi hắn qua, cũng là muốn giao Ngự Hoa Viên cho hắn chăm sóc, thông báo cho hắn mà thôi. Đã vào rồi thì cứ để hắn vào đi.

Cục trưởng Giám Sát Ty nói.

-Đại nhân, hắn sẽ không có nguy hiểm gì chứ?

Bạch Anh hỏi.

-Yêu quái đã bị Ngọc Hoàng chém đầu rồi thì có nguy hiểm gì chứ.

Cục trưởng Giám Sát Ty nói.

-Ngự Hoa Viên vẫn bị thiết quân luật sao?

Bạch Anh hỏi.

Cục trưởng Giám Sát Ty gật đầu nói:

-Thiết quân luật vĩnh viễn là thiết quân luật, sau này chỉ có con thỏ đó có thể ra vào, bất cứ ai không được sự cho phép của Ngọc Hoàng thì dù là ai cũng không được cho vào. Đây là mệnh lệnh của Ngọc Hoàng!

Bạch Anh vừa nghe liền thở phào nhẹ nhõm, vì con thỏ đó có thể ra vào, có nghĩa là hắn vào cũng không chết được, nếu không, sẽ không phải là ra vào mà lại chỉ có vào không có ra. Nhưng Bạch Anh vẫn còn chút không yên tâm, thế là cứ đứng canh chừng ở ngoài đợi con thỏ ra...

-Chúng ta... đây là Ngự Hoa Viên của thỏ gia ta sao?

Lúc này, Tần Thọ sững sờ nhìn về phía phế tích rộng lớn trước mặt!

Vốn dĩ là một khu rừng nguyên sinh rộng lớn, mênh mông bát ngát, vậy mà bây giờ đã trở thành đống hoang tàn, đổ nát.

Nó bị tàn phá đến mức không có cách nào có thể hình dung, mô tả nơi này được. Nơi này quả thật giống như địa cầu bị con người đảo lộn, xô lệch, đập nát rồi đè bẹp vứt rác khắp nơi.

Nó giống như chiếc giường Simmoms khổng lồ sau đó thả một con Husky vào đó, đóng cửa lại và đó là cảnh tượng sau một tháng.

Thật kinh khủng!

Tần Thọ tìm được một nhánh cỏ từ trong hố đất, thở dài:

-Thật đáng tiếc... ôi... những con người này, ra tay cũng quá tàn nhẫn rồi, ngay cả rễ chân lông cũng không để lại cho thỏ gia ta.

-Két...

Lúc này, Tần Thọ nghe thấy ở phía sau truyền đến một âm thanh nhẹ.

Tần Thọ vô thức quay đầu lại, nhìn thấy sau cổng còn có một thứ gì đó đang đứng ngây người!

Đó là một cái cây cao hai mét, rễ cây không đâm sâu vào đất, thay vào đó dùng cành cây để chống đỡ phần lớn rễ cât, giống như nữ nhân đang vén váy, dựa vào hai bộ rễ cây dày nhất để chống đỡ nó dựa vào tường đứng lên... còn những chiếc lá? Không có gì cả...

Trên thân cây có một đôi mắt to trông rất hoảng hốt...

-Này, sư huynh, ngươi cũng là cây trong Ngự Hoa Viên sao?

Tần Thọ hỏi.

Cây nhỏ chớp chớp mắt giống như đang nói, phải.

Tần Thọ nói:

-Đừng sợ, đừng sợ, nhìn bộ dạng đang run lên của ngươi... sợ đúng không?

Cây nhỏ tiếp tục chớp mắt.

Tần Thọ tiến lại gần, nhảy dựng lên vỗ về cây nhỏ:

-Đừng sợ, con yêu quái to lớn kia không chết thì cũng biến mất rồi, nơi này giờ là của chúng ta.

Cây nhỏ chớp chớp mắt, thở phào nhẹ nhõm.

Tần Thọ tiếp tục nói:

-Đúng vậy, có gì phải sợ chứ? Dù sao thỏ gia ta cũng không phải người tốt...

Cây nhỏ vừa nghe thấy, cơ thể nó liền run lên.

Bụp!

Tần Thọ còn chưa kịp phản ứng liền nhìn thấy một cành cây đâm qua, ngay sau đó, hắn chỉ cảm thấy mông đau nhói, sau đó liền cảm thấy giống như cưỡi mây đạp gió, hắn bị bắt đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận