Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 478: Quy tắc




Chương 478: Quy tắc





Loại xã hội đen đó thì khá một chút.

Thứ thật sự đáng sợ là đám lưu manh không có đại ca!

Đám đấy không biết quy tắc là gì, ngang ngược coi trời bằng vung!

Nếu như có người có thể ngăn cản bọn họ còn ổn, nếu không có ai trông chừng, thì bọn họ sẽ như một đám phần tử tội phạm xổng chuồng lập tức đi quậy phá xung quanh.

Tình hình của Địa Tiên Giới trước mắt chính là như vậy!

Có rất nhiều tiểu yêu vương ban đầu bị đại yêu vương đè đầu, nay đại yêu bế quan không ra mặc kệ mọi thứ. Bọn họ bỗng phát hiện chính mình được phóng thích, còn có cơ hội lội ngược dòng, tranh giành thiên hạ. Sau đó, bọn họ lập tức vội vàng đi đánh giết cướp địa bàn, tranh giành tài nguyên.

Đương nhiên, cũng không loại trừ khả năng có một số đại yêu tránh sau lưng sai khiến những tên đó đi làm việc này.

Tóm lại, Địa Tiên Giới ngày nay đã thật sự biến thành yêu ma hoành hành ngang dọc, loạn thành một mớ bòng bong!

Ba người Tần Thọ, Tôn Ngộ Không, lão già lừa đảo gần như là ra roi thúc ngựa chạy tới trước cổng Tam Tiên Lộ. Kết quả khi đến thì thấy cánh cổng của Tam Tiên Lộ giăng kín mây đen, từng tia sét đánh xuống hình thành một hàng rào ngăn cách, khiến tất cả mọi người không thể đến gần!

Tần Thọ vừa thấy thế, xanh mắt, há miệng, định tiến lên!

Tôn Ngộ Không vội vã ngăn lại, Tần Thọ lại nói:

-Đừng cản ta, nhiều mì sợi như thế không ăn thì phí!

Tôn Ngộ Không cạn lời, Tần Thọ giãy khỏi tay Tôn Ngộ Không, nhào lên.

Lão già lừa đảo cười ha ha nói:

-Nếu như hắn có thể ăn được một tia sét, coi như ta thua!

Tôn Ngộ Không cảm thấy khó hiểu hỏi:

-Là sao?

Lão già lừa đảo trề môi ra, Tôn Ngộ Không nhìn theo, sau đó lập tức trợn mắt há hốc mồm!

Chỉ thấy Tần Thọ sắp vọt tới trước thác nước sấm sét, rồi cơ thể hắn như bị ấn nút tạm dừng, bất kể hắn chạy hay bứt ra lao tới kiểu gì cũng không thể tới gần thác nước bằng sấm sét ấy dù chỉ một chút chứ đừng nói chi là Tam Tiên Lộ.

Tôn Ngộ Không nói:

-Trận pháp à?

Lão già lừa đảo lắc đầu nói:

-Không phải trận pháp, đó là có người thay đổi thời không của vùng không gian kia. Dù cho con thỏ ấy có chạy kiểu gì, không gian cũng sẽ bị kéo dài ra vô tận! Chúng ta nhìn thấy hắn vẫn không nhúc nhích, nhưng trên thực tế hắn đã chạy không biết bao nhiêu vạn dặm.

Tôn Ngộ Không hỏi:

-Có cách nào phá được không?

Lão già lừa đảo nói:

-Hiểu được đạo lý của không gian, đương nhiên sẽ có cách phá. Vấn đề là, ngươi hiểu không?

Tôn Ngộ Không lắc đầu, lão già lừa đảo cũng lắc đầu nói:

-Ta cũng không hiểu, trông cái dáng vẻ ngu đần kia của con thỏ, tám phần là không hiểu nốt.

Quả nhiên, Tần Thọ cố gắng hơn cả hai tiếng đồng hồ cũng phát hiện ra có gì đó không bình thường. Hắn chạy lâu thế mà thác nước sấm sét vẫn cách xa như vậy. Hắn quay đầu lại nhìn thì thấy con khỉ là lão già lừa đảo vẫn đứng ở kia.

Vì thế Tần Thọ chạy về, kết quả hắn vừa quay đầu, không gian pháp tắc kia lập tức thay đổi, hắn thoáng cái chạy tới trước mặt hai người. Xem ra pháp tắc kia chỉ nhằm vào những người tiến lên phía trước.

Lão già lừa đảo thấy Tần Thọ đầy mặt khó hiểu thì lặp lại lời nói lúc nãy.

Lỗ tai Tần Thọ rũ xuống, hỏi:

-Không còn cách nào khác sao?

Lão già lừa đảo lại nói:

-Có ba cách, ngươi muốn nghe không?

Tần Thọ gật đầu, lão già lừa đảo kiên nhẫn nói tiếp:

-Cách thứ nhất là tìm một người hiểu không gian pháp tắc tới, phá pháp tắc là được.

Tần Thọ nhớ lại những người xung quanh mình, hình như không có ai có thể đạt tới trình độ này. Nếu có, vậy chỉ có Xích Cước đại tiên, nhưng mà, hắn đi đâu tìm Xích Cước đại tiên chứ? Chưa biết chừng Xích Cước đại tiên cũng bị kẹt ở Tiên Giới.

Vì vậy Tần Thọ hỏi tiếp:

-Cách thứ hai là gì?

Lão già lừa đảo nói:

-Cách thứ hai là phải có một pháp bảo không gian, ví dụ như Lượng Thiên Xích. Nó có thể rút ngắn không gian, nên có thể lập tức đưa xuyên qua.

Tần Thọ cảm thấy cách này còn có thể làm được, có điều, trước mắt thì bó tay, hắn hỏi tiếp:

-Vậy còn cách thứ ba?

Lão già lừa đảo cười nói:

-Cách thứ ba ngươi nhất định có thể làm được, chỉ cần cảnh giới của ngươi đạt tới trình độ phi thăng, cộng với một cái lệnh bài phi thăng, thì sẽ phá vỡ được không gian, bước lên cầu phi thăng, trực tiếp đi lên Tiên Giới. Cần gì phải dùng Tam Tiên Lộ này nữa chữ.

Ánh mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, tính ra, chỉ có cách này là đáng tin nhất!

Chẳng qua, vừa nghĩ tới tu hành cần dùng tới vô số nguyên khí, Tần Thọ cũng hơi phát điên.

Tôn Ngộ Không hiểu Tần Thọ, vỗ vỗ hắn nói:

-Đừng lo lắng, Địa Tiên Giới đất rộng của nhiều, đông đảo linh mạch. Ngươi muốn nguyên khí, thì chỉ cần tìm được một linh mạch lớn, muốn bao nhiêu mà chẳng có?

Tần Thọ cười.

Lão già lừa đảo lại đả kích bọn họ nói:

-Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi? Những linh mạch ấy bình thường đều có chủ. Không phải lão yêu quái, thì là thánh địa của môn phái lớn. Các ngươi muốn đi cướp linh mạch của người ta, người ta chắc chắn sẽ liều mạng với các ngươi! Hơn nữa, con khỉ, ngươi có cảnh giới Thiên Tiên nên không thể ra tay, không thì sẽ là kẻ địch của cả thế giới. Đến lúc đó, cho dù ngươi là Đại La Kim Tiên cũng sẽ chết mất xác. Con thỏ, chỉ với bản lĩnh hiện nay của ngươi, ngươi cảm thấy mình có khả năng đánh xuống tòa tông môn kia?

Tần Thọ ngây người.

Đúng lúc này, Tôn Ngộ Không nhàn nhạt nói:

-Ai nói với ngươi rằng lão Tôn ta là Thiên Tiên?

Tần Thọ suy đi nghĩ lại, ngẫm thấy cách của lão già lừa đảo đích thị là cách bước vào Tiên Giới tốt nhất và cũng đơn giản nhất.

Có điều, tu luyện cần phải có công pháp, tuy Tần Thọ biết một loại công pháp nhưng hắn hiểu được một điều, kẻ địch của hắn sau này tuyệt nhiên không phải những Địa Tiên hay Thiên Tiên này mà là nhân vật khủng khiếp trên Đại La Kim Tiên!

Vậy nên bắt buộc phải có một cái gốc căn bản vững chắc.

Thế là Tần Thọ bèn hỏi:

-Lão già lừa đảo, lão có biết tung tích của Thuấn Hoàng Kinh không?

Lão già lừa đảo nghe vậy thì cười híp mắt lại nhìn Tần Thọ đáp:

-Con thỏ, lần trước ngươi tới Thuấn Hoàng Sơn là vì Thuấn Hoàng Kinh đó à?

Tần Thọ đằng hắng một tiếng, không trả lời rõ ràng.

Lão già lừa đảo lại bảo:

-Ngươi không hỏi thì quả thực ta cũng chẳng nghĩ ra. Nhưng ngươi đã lên tiếng hỏi thì đúng là ta có thể cho ngươi đôi chút kiến nghị.

Mắt Tần Thọ sáng rỡ:

-Thật à?

Lão già lừa đảo vuốt vuốt chòm râu, dáng vẻ thâm sâu khó lường...

Bốp!

Tần Thọ nhảy phắt lên giáng xuống đầu lão một cú bạt tai bảo:

-Có thì nói mau, đừng ra vẻ! Đức hạnh lão thế nào, bọn ta còn chưa rõ chắc?




Bạn cần đăng nhập để bình luận