Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 481: Trong mắt thỏ gia ta, chỉ là tạp nham


Chương 481: Trong mắt thỏ gia ta, chỉ là tạp nham





Tần Thọ nghe đến đây, hít vào một luồng hơi lạnh, chửi rủa:

-Mẹ nó, tên này hack game là cái chắc!

Lão già lừa đảo thở than:

-Ôi Đại Đức Đạo Thân, đó là đạo thể bậc nhất trong thiên địa, chỉ cần không chết yểu thì có thể kỳ vọng trở thành bậc đại đế! Vậy cho nên, con thỏ, tuy ngươi có con khỉ giúp sức, nhưng gặp phải Đại Đức Đạo Thân cũng chưa chắc đã nắm được mười phần khả năng giành lấy Trọng Hoa Kinh. Huống hồ gì Trọng Hoa Kinh lại là của Thuấn Đế lưu lại cho hậu duệ đời sau, tuy Thuấn Đế đã qua đời nhưng đôi điều để tưởng niệm cũng đủ cho chúng ta uống một vại rồi. Chưa kể, ngoài Diêu Bá Phù với Đại Đức Đạo Thân ra còn có một Câu Vân của Ngô Việt nữa cơ.

-Tên Câu Vân kia không phải cũng có Đại Đức Đạo Thân nữa đấy chứ? - Tần Thọ mếu máo hỏi.

Lão già lừa đảo lắc đầu đáp:

-Đương nhiên là không, cùng một khoảng thời gian chỉ có thể có một đạo thể Đại Đức Đạo Thân. Về cơ bản thì loại đạo thể dị dạng như thế luôn xuất hiện đơn độc, tự cổ chí kim chưa từng xuất hiện thành đôi thành cặp bao giờ. Cho nên, thứ thể chất xuất hiện càng nhiều càng là thứ thể chất rác rưởi.

Tần Thọ nghe vậy, ngay lập tức chỉ vào mũi mình, hỏi lại với vẻ gian xảo:

-Thế ngươi thử nhìn ta xem, ta thuộc dạng thể chất gì?

Tôn Ngộ Không và lão già lừa đảo cùng nhau nhìn Tần Thọ, sau vài phút cả hai người cùng im lặng không nói.

Tần Thọ bồn chồn gặng hỏi:

-Sao các ngươi không nói gì vậy?

Lão già lừa đảo đáp:

-Ừ, ngươi là thứ cặn bã duy nhất xuất hiện đơn độc.

Tần Thọ:

-Con mẹ nó! Nhìn là biết mắt ngươi đui mù! Con khỉ, ngươi nói xem?

Tôn Ngộ Không nói:

-Nhìn không ra được, thân thể của ngươi rất cổ quái, hỏa nhãn kim tinh của ta cũng không nhìn ra được điều gì. Nhưng sư phụ ta từng nhắc tới ngươi, người nói...

Tần Thọ tưởng đâu cuối cùng cũng có thể biết được mình là cái giống gì, phấn khích vội hỏi:

-Người nói sao?

Tôn Ngộ Không cười méo xệch:

-Sư phụ ta bảo, thể chất của ngươi thuộc dạng cây gậy chọc phân.

Tần Thọ:

-... -

Lão già lừa đảo phụt cười thành tiếng, sau đó không kìm nén nổi nữa mới phá lên cười:

-Thể chất cây gậy chọc phân, ha ha... không phải nói chứ đúng là hợp với ngươi thật đó!

Tần Thọ sa sầm mặt trừng mắt nhìn lão già lừa đảo, xẵng giọng:

-Im miệng! Cười thêm một tiếng nữa là ta cắn xé y phục của ngươi!

Lão già lừa đảo vội im thít, câu này nếu là người khác nói, chắc chắn lão sẽ không coi là gì, có pháp bảo hộ thể, thần công hộ thể, dưới đủ mọi loại bảo vệ, hắn thực sự chẳng sợ bị ai cắn quần cắn áo... Nhưng con thỏ này là một ngoại lệ. Hơn nữa, cho đến bây giờ lão già lừa đảo vẫn cho rằng lần trước không phải Hắc Tiên Đại Vương xé quần của hắn, mà tám chín phần là bàn tay tội lỗi của con thỏ này gây ra...

Tôn Ngộ Không nói xen vào:

-Đừng nói những thứ vô bổ nữa, lai lịch tên Câu Vân kia như thế nào?

Lão già lừa đảo đáp:

-Yên tâm, tên Câu Vân đó không phải thể chất đặc biệt gì cả.

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không liền thở phào nhẹ nhõm...

Lão già lừa đảo lập tức bổ sung thêm:

-Nhưng lai lịch của tên Câu Vân ấy lại kỳ dị vô cùng!

-Kỳ dị?

Tần Thọ cảm thấy khó hiểu, nếu nói rằng lai lịch thần bí thì hắn có thể hiểu được, đằng này là lai lịch kỳ dị nghĩa là sao? Từ này có thể dùng như vậy ư?

Lão già lừa đảo gật gù đáp:

-Theo như ta được biết thì vốn dĩ Ngô Việt không phải một nhà, Ngô là Ngô gia mà Việt là Việt gia, tên Câu Vân này là con cháu một chi của Việt gia, tàn tật bẩm sinh, là một tên thọt, thể chất tu luyện cũng cực kỳ kém cỏi, năm lên mười hai tuổi phải gắng gượng lắm mới cảm nhận được sự tồn tại của nguyên khí, người khác đã dẫn khí nhập thể rồi mà hắn vẫn còn đang nghiên cứu xem làm thế nào để luyện tinh hóa khí. Nhưng một kẻ vô tích sự như vậy, sau một tháng mất tích, bỗng nhiên khi trở về lại mạnh hơn.

Đánh bại hết thảy anh kiệt đương thời của Việt gia bằng một con dao găm, chiếm lấy vị trí thủ lĩnh.

Tiếp đó trong cuộc tỉ thí của hai nhà Ngô Việt, lại đánh bại các anh kiệt của Ngô gia, đồng thời một mình một dao đấu tay đôi với gia chủ Ngô gia ba chiêu mà không chết! Năm đó hắn mới có mười hai tuổi! Gia chủ của Ngô gia thì đã là bậc Địa Tiên!

Nghe tới đây, Tần Thọ và Tôn Ngộ Không đều kinh ngạc thốt lên:

-Sao có thể?

Một tháng! Trong thời gian một tháng mà một người có thể đối đầu với Địa Tiên? Từ khi nào mà Địa Tiên lại bèo bọt đến vậy?

Cho dù là Đại Đức Đạo Thân cũng không thể quái đản như thế được!

Chẳng trách lão già lừa đảo phán rằng Câu Vân kỳ dị.

Lão già lừa đảo kể tiếp:

-Về sau cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà trong khoảng thời gian chừng ba năm, hai nhà Ngô Việt tuyên bố với bên ngoài là hợp nhất lại, đồng thời cùng tôn Câu Vân lên làm thiếu chủ của Ngô Việt, tương lai sẽ kế thừa vị trí gia chủ hai nhà.

Tần Thọ và Tôn Ngộ Không nghe xong cũng ngỡ ngàng, thời gian chỉ ba năm mà một gã thiếu niên làm chủ hai đại gia tộc? Hoang đường quá? Xây dựng nhân vật chính trong tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy chứ?

Lão già lừa đảo nói:

-Không ai hay biết trong ba năm đó hai nhà đã xảy ra chuyện gì, cho nên nhắc đến thiên tài ở vùng Giang Nam thì không ai khác ngoài hai người là Đại Đức Diêu Bá Phù và Câu Vân chủ kỳ dị.

Tần Thọ toe toét:

-Con khỉ, ngươi có chắc xơi tái được chúng không?

Tôn Ngộ Không chép miệng đáp:

-Nếu chúng chỉ ở cảnh giới Địa Tiên thì ta vung một gậy là chết cả đống.

Lão già lừa đảo bảo:

-Bọn họ cũng làm được.

Tôn Ngộ Không câm nín...

Lão già lừa đảo hỏi Tần Thọ:

-Con thỏ, giờ ngươi có còn muốn đi lấy Trọng Hoa Kinh nữa hay không?

Nếu đang ở cung trăng mà lão già lừa đảo hỏi như vậy thì hiển nhiên Tần Thọ sẽ nói, thôi dẹp đi, mạng chó quan trọng hơn.

Nhưng hiện tại...

Tần Thọ ngẩng đầu nhìn trời xanh, tuy là ban ngày, không thấy được mặt trăng, nhưng Tần Thọ biết nó đang ở ngay đó, nàng cũng vậy...

Thế là Tần Thọ ngoác miệng nhe cặp răng cửa trắng sáng như tuyết, cười đáp:

-Đi! Đi chứ! Chúng có tài ba đến mấy thì trong mắt thỏ gia ta cũng đều là tạp nham!

Nói xong, Tần Thọ đứng dậy cất bước đi, nét mặt kiên định, một cơn gió thổi qua làm hai cái tai hơi vẹo đi, nhưng vẫn không che khuất được điệu bộ đong đưa gió hiu hiu nước sông Dịch lạnh lùng, tráng sĩ một đi không trở lại của hắn.

Lão già lừa đảo Thái Hư chân nhân không nhịn được lên tiếng hỏi:

-Con thỏ, ngươi đi đâu đấy?

Tần Thọ nghiêm nghị đáp:

-Đi tìm một cái nồi tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận