Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 227: Con thỏ chết tiệt! (2)


Chương 227: Con thỏ chết tiệt! (2)






Tần Thọ cũng không buông tay trực tiếp lấy trộm!

Bí mật luồn vào quần trong của hắn.

Thiên Bồng không biết con thỏ chết tiệt này đang làm gì, nhưng bám theo một thứ như vậy trên chân của mình, hắn cảm thấy xấu hổ khi đi vào Nam Thiên Môn.

Vì vậy, Thiên Bồng chỉ có thể đứng bên ngoài phẫn nộ.

Mò mẫm một hồi lâu, con thỏ đột nhiên buông ra rồi nói:

-Quên đi, ta sẽ không tính toán với ngươi nữa.

Nói xong chiếc đầu thỏ lập tức biến mất.

Khi Thiên Bồng nhìn vào, trên đầu hiện lên một dấu chấm hỏi, con thỏ chết tiệt này từ khi nào biết nói những điều hay như vậy chứ? Con thỏ chết tiệt này là thực sự đã chết hay là giả vờ chết vậy?

Cả đầu toàn một mớ hoài nghi, Thiên Bồng lắc đầu, đi đến doanh trại Thủy Quân Thiên Hà.

Đêm đó, bên trong trại Thủy Quân Thiên Hà.

-Mẹ nó! Cái đinh ba của ta đâu?! Ai đã nhìn thấy cái đinh ba của ta? Chết tiệt chết tiệt con thỏ, chắc chắn là ngươi rồi!

-Hắt xì!

Tần Thọ hắt hơi.

-Ngọc Nhi, em lại làm chuyện xấu gì hay sao?

Hằng Nga cau mày hỏi.

Tần Thọ nói:

-Không có! Đương nhiên là không rồi! Một người khôn ngoan hiểu chuyện như ta làm sao có thể làm ra chuyện xấu được cơ chứ? Ăn cơm thôi, một ngày đẹp trời như vậy lại có một con thỏ đẹp trai như vậy dùng bữa với nàng. Nàng không nhân cơ hội ăn nhiều hơn chút sao? Vài ngày để nàng đói bây giờ nhìn gầy đi nhiều rồi.

Tần Thọ nói xong rồi gắp cho Hằng Nga một chiếc đùi gà trống lớn.

Hằng Nga mím miệng cũng không hỏi gì thêm nữa, hai người vừa trò chuyện vừa cười nói ăn cơm với nhau.

Sau khi ăn uống xong xuôi, Tần Thọ sờ sờ chiếc bụng của mình, đi vào phòng, không thấy người nào xung quanh, Tần Thọ kéo lỗ tai lớn của hắn, có chút lo lắng.

-Tại sao cái đinh ba này lại nặng như vậy chứ?

Tần Thọ mở Hắc Ma Thần Hạp, bên trong đặt một Cửu Xỉ Đinh Ba màu vàng đen.

Đây là vũ khí của Thiên Bồng nguyên soái, Cửu Xỉ Đinh Ba!

Tần Thọ có một vài ấn tượng về cây Đinh Ba này, hắn nhớ trong Tây Du Ký nói rằng tên đầy đủ của cây Cửu Xỉ Đinh Ba này là Bồ Cào Thượng Bảo Tẩm Kim. Là Thái Thượng Lão Quân đích thân luyện bằng Thần Băng Thiết, được Ngũ Phương Ngũ Đế, Cửu Thiên Ứng Nguyên Lôi Thần Phổ Hóa Thiên Tôn: Tịnh Lôi Pháp Chú, Lục Đinh Lục Giáp mà tạo thành.

Trọng lượng của cây Cửu Xỉ Đinh Ba vẫn còn là một ẩn số, tầm khoảng năm nghìn bốn mươi tám cân, cân ở đây khác với cân trọng lượng dưới mặt đất, Tần Thọ không biết phải so sánh như thế nào. Nhưng có một điều mà Tần Thọ biết rất rõ rằng những thứ mà được giới thần tiên định lượng bằng cân, người phàm cho dù như thế nào cũng không thể nhấc lên nổi.

Răng cưa của chiếc Cửu Xỉ Đinh Ba này không nhỏ, đã do người trời làm lên, với sự hỗ trợ rèn đúc của năm vị hoàng đế cũng không phải là một vật đơn giản.

Điều đáng tiếc duy nhất là đây không phải là vũ khí, mà là một dụng cụ nghi lễ, tuy rằng uy lực nhưng không dễ sử dụng như một vũ khí cao cấp.

Xét cho cùng, nhạc cụ nghi lễ giống như thanh kiếm của quý ngài cổ đại, nó được dùng để thể hiện địa vị chứ không phải dùng để chiến đấu.

Chỉ là Tần Thọ lúc nào cũng không thể hình dung ra được, rất nhiều vị hiền triết lão quân, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức để tạo ra một vũ khí tuyệt vời như vậy lại cho một con lợn sao.

Nói cách khác là, hắn luôn đánh giá thấp địa vị của Thiên Bồng nguyên soái trên Thiên Đình?

Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, lần này hắn đã kiếm được mối hời lớn rồi, sức mạnh thần thông của hắn vốn luôn chỉ đi ăn trộm những thứ rác rưởi hóa ra lại còn có thể cướp về cho hắn một món đồ có giá trị như vậy!

Điều duy nhất khiến Tần Thọ chán nản, chính là hắn không cầm được thứ này!

Sau mấy lần đã cố gắng dốc hết sức lực nhưng cũng không sao cầm được Cửu Xỉ Đinh Ba này, đồ ăn cướp vào được trong tay rồi thì lại suýt chút nữa không nắm chắc được, may mà lúc đầu thu thập được cùng với chiếc Hắc Ma Thần Hạp, nếu không thì tên Thiên Bồng đó đã sớm nhận ra rồi.

Bây giờ, Tần Thọ nhặt được Hắc Ma Thần Hạp rơi lên rơi xuống.

Cửu Xỉ Đinh Ba lập tức rơi ra, lơ lửng trên không trung với ánh sáng vàng chói rực rỡ.

Tần Thọ cố gắng nhặt lên, nhưng vẫn không thể nào cầm được chiếc bồ cào này.

Nhận chủ nhân bằng một giọt máu?

Kết quả là máu không nhỏ giọt được trên cây Cửu Xỉ Đinh Ba này.

Cũng như Tần Thọ đang tự hỏi làm thế nào để đối phó với cái cào này.

Trên cây Đinh Ba chợt sáng lên một ngọn đèn, ánh sáng đủ hắt vào mặt Thiên Bồng!

Con ngươi Thiên Bồng nhìn chằm chằm, tức giận nói:

-Con thỏ…

Chữ chết tiệt còn chưa xuất hiện, trên đầu Thiên Bồng đã băng một mảnh vải, Tần Thọ nắm lấy, chuẩn bị bỏ vào Hắc Ma Thần Hạp.

Vào lúc này, Cửu Xỉ Đinh Ba phát ra ánh sáng vàng chói lóa, khiến Tần Thọ lùi lại phía sau một chút, sau đó biến thành một luồng ánh sáng phóng thẳng lên trời cao!

Lúc này, Tần Thọ cắn chặt vào Cửu Xỉ Đinh Ba, trong lòng nói:

“Mẹ kiếp, cầm không được thì phải cắn thử một cái mới được!”

Kết quả là hắn chỉ nghe thấy tiếng cọt kẹt!

Tần Thọ hét lên.

Sau đó nghe được tiếng cười tán loạn phát ra từ Cửu Xỉ Đinh Ba:

-Chiếc bồ cào Thượng Bảo Tẩm Kim này của ta là do Thái Thượng Lão Quân chế luyện, ngươi có thể cắn nó sao? Con thỏ, đừng ảo tưởng, ha ha.

Tần Thọ đứng tại chỗ, hai má phồng lên, vẻ mặt kỳ quái nhìn lên trời.

Một lúc sau, trại Thủy Quân Thiên Hà:

-Chiếc bồ cào của ta sao lại thiếu một cái răng? Nó ở đâu? Nó ở đâu?! Con thỏ chết tiệt đã làm ra chuyện quái quỷ gì vậy!

Trong Nguyệt Cung, Tần Thọ ngoắc ngoắc hàm răng nhai cộc cộc trong miệng, nói:

-Tên này lấy tự tin ở đâu vậy? Chỉ là một vật dụng lễ khí, cũng không phải vũ khí. Lúc làm ra nó lão quân cũng sẽ không tập trung khí lực vào độ cứng, đúng không? Đồ con lợn!

Sau khi ăn uống no say, Tần Thọ bắt đầu suy nghĩ về bước tiếp theo của mình.

Vẫn là về vấn đề kỹ thuật tu luyện, hắn không muốn cả đời giống như một con gấu, tuy rằng mục tiêu của hắn không phải là làm một Ngọc Hoàng, nhưng ít nhất hắn phải được sống một cuộc sống thoải mái.

Sự thoải mái hiện tại là sự thoải mái được sống trong một môi trường rộng lớn.

Tần Thọ đã xem xét qua, thế giới này vẫn luôn có cảm giác nguy hiểm, luôn cảm thấy mình có thực lực rồi, có thể trấn áp sự an nhàn sang một bên mới là chân chính của sự thoải mái.

Thứ hai chính là sức mạnh thần thông để tấn công, phòng thủ.

Mặc dù hiện tại Tần Thọ đã tích lũy được một chút phép thuật thần thông, dùng để chạy trốn cũng được, nhưng không cái nào có thể dùng vào việc chiến đấu đánh nhau!

Mọi thứ vẫn cần lấy sự tu luyện làm nền tảng nên vẫn cần có chút công pháp mới được.

-Được rồi, tạm thời không có công pháp thì thành thành thật thật cường hóa thân thể này vậy. Nhưng mà thỏ gia ta không thể ngồi xuống bế quan, tu luyện Bát Cửu Huyền Công mà chỉ dựa vào việc ăn những linh thú kia cũng không đủ dùng nữa.

Tần Thọ hiểu rõ, những linh thú kia đều là do Trù Thần chăn nuôi mà ra, mặc dù nuôi nhiều nhưng mà dùng cũng nhanh.

Nhất là khi đến những bữa tiệc lớn, đoán chừng phải lấy mấy lượt máu mới có thể tạm đủ dùng.

Cũng vì như thế, dẫn đến nơi đó mặc dù có linh thú, nhưng không có linh thú thật sự mạnh!

Giống như cây cối ở Thần Mộc Cốc kia, cây cối trong đó đã chết, chẳng còn mấy cây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận