Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 590: Mặt và mông cùng đối diện với ngươi



Chương 590: Mặt và mông cùng đối diện với ngươi





Nhất Thuỷ cảm thấy lời nói của Tần Thọ có lý, bước qua, cẩn thận vươn bàn tay nhỏ sờ mặt Tần Thọ, vẻ mặt giống như một kẻ nghèo hèn đang chạm vào một món đồ sứ cổ, sợ rằng dùng lực mạnh quá làm hỏng món đồ cổ dù chỉ một chút sẽ phải đền bù đến tán gia bại sản.

Tần Thọ lại cảm thấy mình nhận phải mười vạn đòn chí mạng, hất tay tiểu nha đầu ra, nói:

-Được rồi, đừng có sờ nữa, ta thật sự là thật, thật thật thật.

-Gì ấy nhỉ? Sao ngươi lại ở đây? Ca ca của ngươi đâu?

Nói đến Nhất Sơn, Nhất Thuỷ giận dỗi bĩu môi nói:

-Không biết!

Tần Thọ kinh ngạc:

-Không biết?

Nhất Thuỷ gật mạnh đầu, chua xót nói:

-Đúng vậy, ca ca nói có việc rồi chạy đi mất, còn không đợi ta nhữa.

Tần Thọ lại hỏi:

-Vậy sao ngươi lại ở đây?

Nhất Thuỷ trả lời dõng dạc:

-Đây là nhà ta mà.

Tần Thọ lập tức cảm thấy choáng váng, đây là nhà của nàng ta sao? Nhà cô nhóc này ở Địa Phủ? Vậy mà cô còn sợ quỷ à? Còn lạc đường à?

Tần Thọ chỉ cảm thấy sau khi nội tâm bị tổn thương, hiện tại chỉ số thông minh của hắn lại bị nha đầu này nhẫn tâm giẫm lên hai cái.

Nhưng cho dù Tần Thọ nhìn tiểu nha đầu này như thế nào đi nữa, cũng không giống như đang nói dối, lẽ nào đây thực sự là nhà của nàng?

Tần Thọ chỉ vào đại điện này hỏi:

-Đây là nhà của ngươi?

Nhất Thuỷ gật đầu:

-Ừm.

Tần Thọ đang muốn vạch trần lời nói dối này của tiểu nha đầu, thì nghe thấy Nhất Thuỷ nói thêm:

-Cổng nhà ta.

Tần Thọ:

-... -

Tần Thọ ho khan nói:

-Theo như ta biết, nơi đây chắc là truyền tống trận đến điện của Chuyển Luân Vương?

Nhất Thuỷ sờ sờ cằm nói:

-Đúng rồi, sao vậy?

Tần Thọ nói:

-Vậy mà ngươi nói là cổng nhà ngươi? Lẽ nào ngươi có quen biết với Chuyển Luân Vương?

Nhất Thuỷ nghiêng đầu hỏi:

-Không được sao?

Tần Thọ chỉ cảm thấy đầu óc rối bời, nhưng thà có người quen còn hơn không, thế là kéo tiểu nha đầu nói:

-Được rồi, không nói chuyện này nữa, ta phải đi hỏi Chuyển Luân Vương một chuyện. Sau này lại nói tiếp, bây giờ ca ngươi không có ở đây, ngươi đi cùng ta trước. Kẻo đi lạc mất...

Tiểu nha đầu nghe vậy bỗng nhiên tức giận, phồng má muốn nói gì đó, nhưng lại bị Tần Thọ kéo đến truyền tống ở trung tâm đại điện.

Con thỏ lấy ra tấm linh bài mà Chung Quỳ đưa cho, truyền tống trận phát ra ánh sáng yếu ớt, khoảng không vỡ ra cùng với âm thanh vù vù, cả hai biến mất vào trong truyền tống trận, đồng thời từ bên trong phát ra tiếng hét:

-Ta không muốn về nhà!

Cảnh tượng vừa chuyển, Tần Thọ liền phát hiện mình đang đứng ở vách núi, dưới chân có một cái thềm, đối diện là đại điện tối tăm, đại điện trống rỗng, không có một bóng người, tựa như một nơi bị bỏ hoang. Xoay đầu nhìn lại, phía dưới vách núi một mảng đục ngầu, ngũ sắc khí thể tụ ở phía dưới, nhấp nhô lên xuống nhưng không hề lao tới phía trên vách núi, vô cùng kỳ quái.

Lúc này Nhất Thuỷ nói:

-Phía dưới là Nhũ Nhạc Chi Địa, nhà ta ở đây, chính là trấn áp Nhũ Nhạc. Nếu không để chúng nó chạy lên, sẽ phiền lớn.

Nghe xong lời này, đầu óc Tần Thọ quay cuồng hồi lâu mới đoán ra được ý của Nhất Thuỷ, không phải Nhũ Nhạc, mà là Ngũ Trọc Chi Địa! Tần Thọ đã từng nghe nói đến Ô Trọc Chi Địa, thế gian có năm loại ác khí trọc khí, đó là Kiếp trọc, Kiến trọc, Phiền não trọc, Chúng sinh trọc và Mệnh trọc. Mỗi một loại trong số năm loại này đối với các sinh linh trên thế gian mà nói đều độc hơn cả các loại độc dược, nhưng chúng đã bị bỏ lại khi thiên địa sinh ra. Ngay cả các thánh nhân cũng không thể tiêu diệt chúng, lúc đầu Bàn Cổ cũng chỉ là giẫm chúng dưới chân để trấn áp chúng mà thôi.

(Kiếp trọc: sự ô uế của kiếp sống chúng sinh, làm nhiều điều ô uế, và chịu đựng nhiều điều ô uế.

Kiến trọc: sự ô uế của nhận thức sai lầm, do chấp cái thân năm uẩn này là ta cho nên làm nhiều điều ô uế và chịu đựng nhiều điều ô uế.

Phiền não trọc: sự ô uế của các phiền não, như thâm, sân, si v. v... bắt nguồn từ những chấp ngã sai lầm.

Chúng sinh trọc: cả thân và tâm của chúng sinh đều không trong sạch, chứa nhiều phiền não mê lầm.

Mệnh trọc: thọ mạng nhơ bẩn, dơ thân tâm chúng sinh chứa nhóm phiền não, làm nhiều tội ác cho nên thọ mạng cứ giảm dần, cho đến khi chỉ còn 10 tuổi. Khi ấy, chúng sinh sẽ biết tu tỉnh, bỏ ác làm lành một cách phổ biến và thọ mạng của con người sẽ tăng trở lại, cứ 100 năm trung bình sẽ tăng 1 tuổi, cho đến mức cao nhất, theo sách Phật là 84. 000 tuổi.)

Theo ghi chép cổ xưa, Địa Phủ thực chất là vùng đất U Minh, vùng đất U Minh vốn dĩ không có sinh vật sống, về sau do có người có khả năng trấn áp năm luồng trọc khí nên các sinh linh mới tiếp tục sinh sống được ở nơi đây.

Nói như vậy, trách nhiệm của Chuyển Luân Vương ở Địa Phủ chính là trấn áp năm luồng trọc khí!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ không khỏi lẩm bẩm trong lòng: "Đệch, một người có thể trấn áp ngũ khí, Thập Điện Diêm La này so với trong tưởng tượng mạnh hơn nhiều! Không đúng, năm đó vào dịp lễ lúc thấy Thập Điện Diêm La, nơi bọn họ ngồi chỉ là tầng thấp nhất, kém xa so với các vị thần khác. Ta cũng đã từng nhìn thấy một vài vị thần khác, ngay cả Thiên Bồng Nguyên Soái, thực lực cũng không quá mạnh? Lẽ nào là vì toà đại điện đó sao?"

Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn vào Chuyển Luân Điện, Chuyển Luân Điện cao ngàn trượng, kéo dài hàng trăm dặm, các cung điện cao thấp nối tiếp nhau... Tần Thọ cẩn thận quan sát một lúc, nhưng vẫn không thể nhìn ra rõ ràng từng cái một, cuối cùng ngừng nghĩ ngợi lung tung, kéo Nhất Thuỷ bước vào đại điện.

Bởi vì không có người, Tần Thọ không tìm được người để thông báo, chỉ có thể hét lớn:

-Nhật Dạ Du Thần của Thiên Đình bái kiến Chuyển Luân Vương của Thập Điện Diêm Vương Địa Phủ!

Giọng nói của Tần Thọ rất lớn, âm thanh vang vọng khắp đại điện rất lâu mới biến mất.

Nhưng Tần Thọ đợi một lúc mà không có một ai bước ra, càng không có phản hồi.

Thế là Tần Thọ lại hét lên, vẫn không có ai trả lời hắn. Nhất thời Tần Thọ có chút bối rối, thầm nghĩ: "Lẽ nào Chuyển Luân Vương không có ở nhà?"

Tần Thọ hít một hơi thật sâu, lại hét lên:

-Chuyển Luân Vương?

Chính vào lúc này, sau lưng Tần Thọ vang lên một giọng nói nhè nhẹ:

-Ơi.

-Đừng làm loạn.

Tần Thọ xoay đầu vỗ vỗ vào đầu Nhất Thuỷ, Nhất Thuỷ bất lực lại tiếp tục cúi đầu dùng chân đá vào hòn đá.

Tần Thọ lại hét:

-Chuyển Luân Vương, có ở đây không?

Nhất Thuỷ lại đáp:

-Có đây.

Tần Thọ sầm mặt, xoay đầu nói:

-Ngươi có thể nào đừng làm loạn nữa không?

Nhất Thuỷ đầy bất lực nhìn Tần Thọ, chỉ vào mũi của chính mình nói:

-Ai làm loạn? Lẽ nào ta không giống Chuyển Luân Vương sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận