Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 283: Xe ngựa lớn của ta



Chương 283: Xe ngựa lớn của ta





Thật ra, Tần Thọ hạ giới liền lên ngay là vì còn có hơi lo lắng. Lệnh bài là của Nhật Du Thần, hắn nắm giữ quyền chủ động tuyệt đối, nếu như Tần Thọ ở bên ngoài chơi hăng quá, Nhật Du Thần đột nhiên thu lệnh bài về... Lúc hắn quay lại Thiên Đình, chắc chắn có hình phạt chờ hắn. Dù sao, nhận việc giúp cho Nhật Du Thần, cũng chỉ là thỏa thuận bằng miệng của họ, ai có thể làm chứng được?

Nhiễu Đằng và Bạch Văn? Địa vị hai người này thấp, lời nói không có trọng lượng, hiệu quả không lớn.

Kim Giác với Ngân Giác? Hai người này chỉ lo hắn lâu chết, không ném đá xuống giết là tốt lắm rồi.

Vì vậy, Tần Thọ rất biết người biết ta, xuống xem một cái rồi chạy về ngay...

Bây giờ, lệnh bài thuộc về hắn hoàn toàn, hắn cũng yên tâm hẳn.

-Cảm ơn, tiểu tỷ tỷ!

Tần Thọ vui vẻ nhận lấy lệnh bài.

Nữ nhân lạnh lùng liếc nhìn hắn một cái, vung tay lên, con thỏ lập tức bị thổi ra khỏi đại điện, chỉ nghe thấy giọng nói của nữ nhân truyền ra:

-Lúc ta muốn ăn, thì sẽ gọi ngươi. Khoảng thời gian này, không cần tới nữa.

Tần Thọ nghe xong, đây là cho hắn nghỉ ngơi à? Trong lòng bỗng nhiên mừng rỡ như điên!

Thu lại cái Lò Bát Quái, Tần Thọ cười nói:

-Cảm tạ tiểu tỷ tỷ, ha ha...

Tần Thọ cũng nhìn ra được, nữ nhân này trông thì lạnh lùng, thực ra thì, tâm tính cũng không tệ lắm… ít nhất hắn cho là vậy.

Tần Thọ vui vẻ chạy xuống núi tìm Tiểu Thụ, một thỏ một cây lại bắt đầu bận bịu gieo trồng, tưới nước...

-Tiểu Thụ à, cứ thế này mãi không được đâu. - Tần Thọ nói.

Tiểu Thụ không hiểu gì nhìn Tần Thọ.

Tần Thọ nói tiếp:

-Tưới nước chỉ dựa vào mình ta là không được, ngươi cũng thấy đấy, khả năng tưới nước của ta cũng chẳng ra làm sao cả.

Tiểu Thụ liền gật đầu theo, như là muốn nói: “Đúng thật chả ra làm sao.”

Tần Thọ toe toét nói:

-Vì vậy, chúng ta phải tìm một người chuyên tưới hoa mới được.

Tiểu Thụ nghiêng đầu nhìn Tần Thọ, giống như đang hỏi: “Tìm ai?”

Tần Thọ sờ cằm nói:

-Tưới hoa chậm quá, nếu như có người tạo nên cơn mưa... Mưa? Biết rồi!

Tần Thọ chợt cười to nói:

-Tiểu Thụ, ngươi chờ nhé, thỏ gia ta đây sẽ tìm người tạo mưa tới!

Nói xong, Tần Thọ nhanh chân bỏ chạy, thoáng cái là mất dấu rồi.

Tiểu Thụ trông theo bóng lưng Tần Thỏ, lắc lư cái người, giống như đang cười, lại giống như đang lắc đầu, sau đó lại tiếp tục chăm sóc đâm cây cỏ của nó.

Tần Thọ chạy thẳng một mạch ra khỏi thành Thiên Dung, sau đó liền vào truyền tống trận, đi thẳng.

Cùng khi đó, ở đằng sau một bức tường, một người ló ra, chau mày nói:

-Quả nhiên như đại ca dự liệu, con thỏ này nói là muốn hạ giới, chắc chắn là sẽ hạ giới. Trước đó không bắt chuẩn thời gian, lần này, hắn nhất định là hạ giới rồi! Ta sẽ theo dõi hắn xem, nếu thật là hạ giới, thì sẽ cáo trạng, hê hê...

Nói xong, người này đuổi theo.

Người này chính là Bắc Phương Đa Văn Thiên Vương Ma Lễ Hồng thuộc một trong Ma Gia Tứ Tướng!

Ma Lễ Hồng thấy con thỏ đã vượt qua Truyền Tống rồi, cũng lập tức mở Truyền Tống trận ra, đi thẳng tới Đông Thiên Môn.

Tần Thọ vừa đặt chân xuống, liền chạy ra khỏi Đông Thiên Môn, hét lên:

-Đầu đá, mở cửa đi, thỏ gia đây muốn hạ giới!

Võ tướng nghe vậy, hỏi:

-Vẫn là Hoa Quả Sơn?

-Đúng! - Tần Thọ kêu lên.

Võ tướng vung tay lên, Tam Tiên Lộ mở ra, Tần Thọ lập tức tiến vào, dường như ngay lúc đó, Ma Lễ Hồng cũng chạy tới, vừa hay trốn ở phía sau cửa, đáng tiếc, hắn không trông thấy Tần Thọ, chỉ thấy Tam Tiên Lộ đang mở ra. Nói cách khác, vừa nãy có kẻ hạ giới, mà con thỏ này vừa tới, như vậy vừa hay có thể suy đoán ra được, con thỏ này hạ giới rồi.

Có điều Ma Lễ Hồng làm việc gì cũng rất cẩn thận, chờ cửa của Tam Tiên Lộ đóng lại, hắn lập tức chạy tới, cười nói:

-Tôn Vô đạo hữu, đã lâu không gặp.

Kết quả là Tôn Vô chẳng nhúc nhích, đứng như pho tượng.

Có vẻ Ma Lễ Hồng cũng hiểu tính cách Tôn Vô, cười nói:

-Được rồi, không phí lời nữa. Tôn Vô đạo hữu, vừa rồi có một con thỏ hạ giới à? Ừm, hắn dùng lệnh bài của Nhật Du Thần?

Chân mày của Tôn Vô hơi nhíu lại, cử động này quá nhỏ không thể nhận ra, Ma Lễ Hồng đã quen với việc Tôn Vô như một tảng đá, vì vậy cũng chẳng quan sát vẻ mặt của hắn.

Tôn Vô mở miệng nói:

-Đúng.

Ma Lễ Hồng cười nói:

-Là tới Đông Thắng Thần Châu?

Đáng tiếc, Tôn Vô chẳng nói một lời.

Ma Lễ Hồng chép miệng, nói:

-Ngươi đúng thật là… quý chữ như vàng.

Lắc đầu một cái, Ma Lễ Hồng cũng không hỏi nữa, nếu xác định con thỏ này đã hạ giới, hắn cũng không dừng lại, lập tức xoay người, mở truyền tống trận ra, đi cáo trạng.

Cùng lúc đó, Tam Tiên Lộ lại mở ra, một con thỏ rung đùi đắc ý chạy ra, vừa chạy vừa kêu lên:

-Ái chà... tự mình chạy chậm quá đi, về nhà lấy cái xe ngựa lớn của ta để đi!

Sau đó con thỏ liền chạy biến đi như làn khói...

Tôn Vô thấy vậy, khóe miệng hơi cong lên...

-Khởi bẩm Ngọc Đế, đại ca ta cùng tứ đệ đã nghĩ sai cho đồng bạn, ta làm sao có thể phạm phải sai lầm như thế được? Ta tận mắt trông thấy con thỏ hạ giới, hơn nữa, cũng đã hỏi dò qua tướng gác Đông Thiên Môn, Tôn Vô đệ tử của Thái Ất Đông Cực Thanh Hoa Đại Đế. Tôn Vô cũng thừa nhận, con thỏ này hạ giới. Tiểu thần là tướng giữ thiên môn, phát hiện ra chuyện này, sao có thể không báo lên? - Ma Lễ Hồng nói đầy nghĩa khí.

-Hửm? - Ngọc Đế hơi mở mắt.

Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói:

-Ma Lễ Hồng, lần này ngươi thật sự bắt chuẩn con thỏ đó hạ giới rồi?

-Ta trông thấy rõ ràng, còn có Tôn Vô làm chứng. - Ma Lễ Hồng nói.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Khởi bẩm Ngọc Đế, chi bằng để Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ đi nhìn thử một lần xem sao?

Ngọc Đế nói:

-Được!

Triều sớm của Thiên Đình sớm đã kết thúc rồi, chỉ có Ngọc Đế và Thái Bạch Kim Tinh ngồi ở trong Lăng Tiêu Bảo Điện.

Bây giờ lại gọi Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ, phải để quan truyền lệnh đi gọi.

Chẳng bao lâu, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ tới, lần nữa mở ra thần thông, tìm Đông Thắng Thần Châu, kết quả vẫn không thể tìm được bóng dáng của con thỏ...

-Chuyện này không thể nào!

Sắc mặt Ma Lễ Hồng có vẻ không ổn.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Ma Lễ Hồng, bên đó không có bóng dáng con thỏ... Ngươi cũng biết, Địa Tiên Giới rộng lớn, hai mươi tám tầng, Thiên Lý Nhãn và Thuận Phong Nhĩ cũng chẳng thể nào tìm được hết trong một thời gian ngắn. Nếu thật sự muốn tìm, cũng phải mất thời gian vạn năm tới mấy ngàn năm. Hơn nữa, con thỏ này một mình điên đảo hết càn khôn, chẳng thể nào bấm đốt ngón tay. Bởi vậy... rất khó tìm.

Đúng lúc này, một người chạy vào từ cửa lớn, vội vã lau mồ hôi trên gáy.

Vừa vào cửa, người này liền quỳ xuống đất lễ bái nói:

-Tiểu thần bái kiến Ngọc Đế!

Ma Lễ Hồng nhìn một cái, nhướn máy hỏi:

-Nhị ca, sao huynh lại tới đây?

Người tới chính là Ma Lễ Hải!

Ma Lễ Hải cười khổ nói:

-Ta sao mà không tới được? Con thỏ này đi tới Nguyệt Cung rồi...

-Cái gì?!

Ma Lễ Hồng dường như là rít lên vậy.

Ma Lễ Hải nói:

-Thật, mới vừa đi qua Nam Thiên Môn...


Bạn cần đăng nhập để bình luận