Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 695: Trâu


Chương 695: Trâu





Trung Sơn đạo nhân nói:

-Nếu không phải có đại đế chống đỡ, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể sống đến bây giờ?

Tần Thọ kinh hô:

-Kẻ địch mạnh như vậy? Ngay cả đại đế cũng không ép được?

Trung Sơn đạo nhân nói:

-Ngươi đi theo ta, ngươi tự mình xem đi. Đông Nhạc đại đế thành danh trong thời kỳ phong thần đại chiến, hắn vốn là Đại Tướng Hoàng Phi Hổ của Thương triều…

-Hoàng Phi Hổ?!

Tần Thọ vỗ ót một cái, đột nhiên nghĩ tới, Hoàng Phi Hổ sau khi chết chính là được phong thành Đông Nhạc đại đế! Cai quản vạn vật sinh linh trên mặt đất! Nói đúng ra, cho dù là Địa Phủ, cũng là hắn quản, hắn mới chân chính là lão đại của Địa Phủ!

Nhưng mà Tần Thọ hiểu rất rõ, sức chiến đấu của Hoàng Phi Hổ trong thời kỳ phong thần, trên cơ bản chỉ là một người bình thường mà thôi, sức chiến đấu của hắn cao hơn so với người thường, nhưng mà tuyệt đối không có đạt tới tầng có thể khiêu chiến dị nhân, chứ đừng nói đến là những đệ tử Tiệt giáo kia.

Cơ sở thực lực như vậy, mặc dù chức vị cao, nhưng mà điểm bắt đầu quá thấp, thời gian tu luyện quá ngắn, đây chính là nhược điểm trí mạng.

Cho nên, Tần Thọ không nhịn được hỏi một câu:

-Thực lực Lão Hoàng bây giờ như thế nào?

Trung Sơn đạo nhân cười khổ nói:

-Làm sao ta biết được, có điều chắc chắn là lợi hại hơn ta. Các ngươi đi theo ta, vòng qua ngọn núi này, là có thể nhìn thấy chiến trường chính…

Vừa nói xong câu này, liền nghe thấy một tiếng vang thật lớn, ngọn núi lớn chặn ngang phía trước nổ tung, sau đó là một tiếng bò kêu gào thét vang lên:

-Bò… ò…!

Tần Thọ, Lý Trinh Anh, Trung Sơn đạo nhân nhìn thấy một Thần Ngưu đầu ngũ sắc bị một cây liệt diễm trường thương hừng hực lửa đâm xuyên qua cột sống, thân bất do kỷ đụng nát ngọn núi lớn đi ra, cuối cùng oanh một tiếng, làm cho trường thương đóng vào bên trên một ngọn núi lớn khác! Thần Ngưu ngũ sắc cũng rất uy mãnh, gầm thét liên tục, giãy dụa muốn thoát ra khỏi Hỏa Tiêm Thương, kết quả lắc lư toàn bộ ngọn núi đều run rẩy, lay động theo…

Đồng thời, bởi vì giãy dụa kịch liệt, máu tươi nhuộm đỏ một vách núi, máu tươi vẩy ở trên vách núi, vậy mà liệt diễm ở bên trong không có hết, thay vào đó là một tiếng hét chói tai, như là có vô số chiến sĩ trâu bất đắc dĩ gầm thét!

-Thần Ngưu ngũ sắc?!

Tần Thọ không dám xác định Thần Ngưu trước mắt này có phải là Thần Ngưu ngũ sắc trong truyền thuyết hay không, thế là mở lời hỏi thăm.

Sắc mặt Trung Sơn đạo nhân trắng bệch, không có một tia huyết sắc mà nói:

-Hỏng bét, Thần Ngưu ngũ sắc sắp bị đâm chết rồi, sợ là Đông Nhạc đại đế đã gặp nguy hiểm!

Sắc mặt Tần Thọ cũng khó coi, ngay cả Đông Nhạc đại đế cũng không chơi lại được kẻ khó chơi này, vậy thì hắn thực sự không có lý do gì để qua đó tham gia náo nhiệt. Nhưng mà hắn hiểu một cái đạo lý, lúc này không đi, chờ khi Đông Nhạc đại đế chết rồi, Cửu Long kết hợp, sợ là tất cả mọi người đều phải hóa thành tro bụi! Mặc dù trong lòng Tần Thọ còn có một tia may mắn, đó là hắn còn có cái thân phận chết tiệt gì mà hắn không biết cũng có thể bảo vệ hắn an toàn. Nhưng mà bọn Lý Trinh Anh, Khôi Tam làm sao bây giờ?

Lần đầu tiên, Tần Thọ cảm thấy hối hận khi mang bọn họ tới…

-Đi thôi.

Tần Thọ cắn răng một cái đi về phía sau núi.

Trung Sơn đạo nhân hỏi:

-Đi đâu?

Tần Thọ đáp:

-Đi hỗ trợ.

Trung Sơn đạo nhân nức nở nói:

-Chỉ mấy kẻ cặn bã như chúng ta đi hỗ trợ? Muốn nhúng tay, tối thiểu nhất cũng phải Thiên Tiên mới có một chút cơ hội!

Tần Thọ nghe xong, liếc qua Thanh Đồng Long theo bản năng, Thanh Đồng Long một mặt ngốc trệ, giống như cái gì cũng không thấy, ở bên kia giả vờ ngây ngốc.

Tần Thọ nói:

-Thiên Tiên, chúng ta cũng có. Đi thôi!

Trung Sơn đạo nhân khóc ròng nói:

-Ý của ta là, Thiên Tiên chỉ đủ làm bia đỡ đạn...

Tần Thọ nói:

-Không đi cũng chỉ có thể làm bụi, chính ngươi chọn đi.

Trung Sơn đạo nhân yên lặng...

Lý Trinh Anh nói:

-Cha ta nói qua, tìm đường sống trong chỗ chết, có lúc không có lựa chọn thì phải dùng đại dũng khí đi chiến thắng sợ hãi, còn lại thì cược cái kia… số một… chạy trốn đi.

Bởi vì bốn phía có tiếng nổ mạnh, tiếng la giết, tiếng kêu thảm thiết, âm thanh liệt hỏa bị gió thổi phần phật, phủ lên tiếng nói không lớn kia của Lý Trinh Anh, Trung Sơn đạo nhân nghe không hiểu, truy hỏi:

-Ngươi nói cái gì?

Tần Thọ vung tay lên nói:

-Nàng nói, xem vận khí đi!

Sau khi Trung Sơn đạo nhân ồ một tiếng, cuối cùng vẫn khổ sở đi theo. Hiển nhiên, hắn thấy ít nhất làm pháo hôi còn có chút giá trị hơn so với bụi...

-Muội tử, mặc dù ta không quá ưa thích cha ngươi, nhưng là câu nói này hắn nói không tệ. - Tần Thọ tán dương.

Lý Trinh Anh thở dài, không có nhận câu nói này, hiển nhiên nha đầu này lại nhớ đến cha nàng...

Vòng qua ngọn núi lớn kia, là chân chính có thể nhìn thấy Thái Sơn!

Thái Sơn là một tòa đại sơn cao nhất trong số các ngọn núi mà Tần Thọ từng thấy, nhìn từ dưới lên, nếu là bình thường tuyệt đối không nhìn thấy đỉnh núi. Bởi vì chân núi đã vào tầng mây. Giống như là cột trụ trời, đâm thẳng vào thương khung!

Nhưng là giờ này khắc này lại khác biệt, lúc này giữa thiên địa tất cả mây mù đều bị đốt rụi, ngọn núi thả ra từng tia bảo quang, cản tất cả hỏa diễm ở bên ngoài, như là một tòa thần tháp, lại giống như là một thần trụ!

Trên đỉnh núi, bốn chữ lớn lóe ra kim quang chói mắt — Ngũ Nhạc độc tôn!

Tần Thọ nhịn không được thì thầm:

-Ngũ Ngục độc tôn?

Lời này vừa nói ra, Trung Sơn đạo nhân che mặt, vội ho một tiếng nói:

-Ngươi… ngươi không biết chữ?

Tần Thọ một mặt xấu hổ, hỏi ngược lại:

-Chẳng lẽ phía dưới núi có một cái địa ngục, ngục không niệm ngục?

Lý Trinh Anh cũng là một mặt xấu hổ, kết quả không chờ nàng mở miệng, Khôi Tam thong thả nói:

-Con thỏ, đó là Ngũ Nhạc độc tôn.

Vốn dĩ da mặt Tần Thọ còn có thể chống đỡ được lần mất mặt này, nhưng bị một cái kẻ ngu vạch đến, lập tức liền nhịn không được… mặt mo đỏ bừng. Cũng may, lông dài, lại thêm liệt hỏa hừng hực và nguy cơ sớm tối xung quanh, không ai chú ý tới sắc mặt của hắn.

Ngược lại là Tần Thọ tự mình có chút ngượng ngùng, ngụy biện nói:

-Ta cảm thấy, chữ này là có thể thay nhau.

Đám người không có phản ứng đến hắn, mà tiếp tục ngửa đầu nhìn ngọn núi lớn thông thiên kia.

Tần Thọ thấy không ai để ý đến mình cũng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy đại sơn nguy nga vô cùng, trên núi lại cuộn lại sáu con hỏa long to lớn như là Chân Long! Hỏa long không ngừng dùng sức cuộn thân thể lại, đè ép kim quang ở bên ngoài Thái Sơn đến mức thỉnh thoảng phát ra tiếng rắc rắc rắc giống như lúc nào cũng có thể vỡ vụn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận