Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 585: Ngụy Trưng nổi giận


Chương 585: Ngụy Trưng nổi giận





Tần Thọ nói:

-Ta đã gặp một người, nhưng ta không chắc hắn biết được bao nhiêu. Chỉ là hắn nói hắn là người chết cuối cùng, vì vậy chắc là hắn sẽ biết gì đó. Đúng rồi, những người đến Vọng Hương Đài hôm nay, sau này họ sẽ đi đâu?

Hắc Bạch Vô Thường đồng thanh nói:

-Đương nhiên là Thưởng Thiện Ty và Phạt Ác Ty, phán quyết xong mới biết cần phải xử lý thế nào.

Tần Thọ gật đầu, tiến vào Quỷ Môn Quan, trực tiếp lao tới Thưởng Thiện Ty, từ rất xa Tần Thọ đã nhìn thấy một tòa cung điện đứng sừng sững ở trên ngọn núi của Thưởng Thiện Ty, vô số ma quỷ xếp hàng trước cửa đợi để nhận phán quyết.

Tần Thọ có Hắc Bạch Vô Thường theo sau nên không cần xếp hàng, xông qua đám người, xông thẳng một mạch vào giữa đại điện của Thưởng Thiện Ty, kết quả là Tần Thọ vừa bước vào đã bị giật nảy mình, ở đây lại có vô số gian phòng!

Ở chính giữa đại sảnh có một nam tử mặc lục bào ngồi đó, tay cầm một quyển sách đọc rất thích thú.

Tần Thọ nhón chân nhìn vào các gian phòng, chỉ thấy trong mỗi phòng đều có một người mặc lục bào đang phán quyết một tên ma quỷ, có tên thì lo lắng sợ sệt đi ra, có tên thì vui vẻ hớn hở đi ra, tên nào đi ra cũng lũ lượt đi về phía đại điện tiếp theo, Phạt Ác Ty.

Lúc này, Hắc Vô Thường thì thầm:

-Đừng nhìn nữa, người trong tất cả các gian phòng đều là phân thân. Chủ nhân của Thưởng Thiện Ty là Ngụy Trưng, chính là người đang đọc sách ở trước mặt ngài.

Tần Thọ đã từng nghe nói đến Ngụy Trưng, nhưng đó là Ngụy Trưng ở Địa Cầu, còn về vị ở trước mặt đây, hắn cũng không rõ là Ngụy Trưng nào. Dứt khoát cư xử như một người lạ mặt cho rồi.

Thế là Tần Thọ đến gần hỏi:

-Này huynh đệ, đọc sách à?

Ngụy Trưng nghe vậy, hơi nhướng mi, hỏi:

-Ngươi là?

Bạch Vô Thường lập tức đi qua muốn nói gì đó, lại thấy Ngụy Trưng xua tay, phun ra một chữ:

-Cút!

Bạch Vô Thường bất lực nhìn Tần Thọ, Tần Thọ lấy làm lạ hỏi:

-Các ngươi đây là tình huống gì? Hiềm khích của người cùng ngành sao?

Bạch Vô Thường cười khổ, truyền âm giải thích: "Thỏ gia, chuyện này có chỗ ngài không biết. Mặc dù Âm Luật Ty bọn ta có quyền lực lớn nhất trong ba vị phán quan, nhưng ngài cũng đã thấy cách bọn ta làm việc bên đó rồi. Chỗ bọn ta muốn làm gì thì làm…"

Tần Thọ trợn hai mắt nói:

-Đây là lần đầu tiên ta thấy một tên lơ là nhiệm vụ lại nói năng một cách vô liêm sỉ đến như vậy.

Bạch Vô Thường cười gượng gạo, tiếp tục nói:

-Nguỵ đại nhân này sống rất cố chấp, đạo lý đã cho là đúng thì có chết cũng không sửa đổi. Hắn không vừa mắt với cách làm của bọn ta đã rất lâu rồi, vì vậy…

Hắc Vô Thường nói thêm:

-Vì vậy, hắn chưa làm gì đã tốt lắm rồi. Thỏ gia, ngài xem, bằng không ngài tự mình đi nói thử?

Tần Thọ vừa nghe, tên này giỏi, tưởng rằng đem theo hai người họ làm việc cũng thuận lợi hơn chút, không ngờ lại mang theo hai tên phiền toái bên người. Trừng mắt nói:

-Giữa các ngươi có hiềm khích, sao không nói sớm? Biết vậy thì một mình ta đến! Giờ thì tốt rồi, hắn đã thấy chúng ta đi cùng nhau, ta đi qua đó chắc cũng sẽ nhận chữ đó luôn?

Bạch Vô Thường cười bất lực, biểu thị rằng ngươi nói đúng rồi.

Tần Thọ nhìn dáng vẻ thiếu đòn của hai người họ, đột nhiên mắt sáng rỡ lên, truyền âm nói:

-Này, giúp thỏ gia ta một việc, như thế nào?

Hắc Bạch Vô Thường nhìn nhau, hai người cũng không phải kẻ ngốc, ánh mắt con thỏ này không hề trong sạch gì, chắc chắn không phải là toan tính gì tốt. Thế là cả hai cùng lúc lắc đầu từ chối!

Tần Thọ nói:

-Đừng vội từ chối, nếu các ngươi chịu giúp ta thì coi như ta nợ các ngươi, sau này trả lại cho các ngươi không được sao?

Hai người lại nhìn nhau, trong lòng đã hiểu rõ nhau, đều nhìn ra một đoạn ẩn sâu trong lòng đối phương:

-Con thỏ này chịu bỏ công sức như vậy, tuyệt đối không phải chuyện tốt lành gì, tuyệt đối không thể đồng ý!

Thế là hai người lại lắc đầu.

Tần Thọ thấy vậy đành chịu thua.

Nếu dựa vào mối quan hệ lúc mới quen biết, hắn sẽ trực tiếp đánh cho đến khi hai người đồng ý là xong chuyện. Nhưng bây giờ dù sao họ cũng chăm sóc hắn rất chu đáo trong một khoảng thời gian dài, không có công lao cũng có khổ lao. Hơn nữa, con thỏ rất để tâm đến những thứ tình cảm này, cho nên bây giờ bất luận thế nào cũng không đánh lén được.

Đã không thể dùng tình cảm để làm họ động lòng, Tần Thọ chỉ có thể cay đắng nhìn hai người bọn họ, thì thầm:

-Các ngươi cũng đã thấy tình hình ở Phong Hỏa Thành, rất nhiều người vô tội đã bị giết hại một cách tàn nhẫn, linh hồn của họ cũng bắt đi, đây là chuyện nhỏ sao?

-Luận công mà nói, chính là do ngươi giám sát kém, quả mà các ngươi tạo ra sao có thể để người khác chịu?

-Luận tư mà nói, đó là giành công việc của các ngươi! Nếu ai cũng đều làm như vậy thì Địa Phủ nuôi các ngươi để làm gì? Cho các ngươi nghỉ việc chẳng phải là tiết kiệm được một khoản tiền không nhỏ sao?

Nghe được lời này của Tần Thọ, Hắc Bạch Vô Thường nhất thời không nói nên lời, tuy rằng luôn cảm thấy con thỏ này nói có chút nực cười, nhưng xem ra cũng có lý.

Không đợi hai người trả lời, Ngụy Trưng lắng nghe từ nãy đến giờ cuối cùng cũng cất lời:

-Có người thu hồn phách của con người?

Tần Thọ nghe vậy lập tức nói:

-Đúng vậy! Là ở Phong Hỏa Thành, người trong thành bị chết cóng, hồn phách hầu như bị thu mất gần hết. Chỉ có một con cá lọt khỏi lưới, hiện tại đang ở Địa Phủ của chúng ta. Nguỵ phán quan, chuyện này ngươi có quản hay không?

Ngụy Trưng nghe vậy, nhíu chặt mày:

-Ồ? Chuyện này là thật?

Tần Thọ vội vàng gật đầu, đồng thời thêm dầu vào lửa, nói:

-Ngụy Trưng, ta biết ngươi xuất thân là đại thần Thịnh Đường. Bây giờ chúng ta không nói chính sự, nói đến chuyện tư. Phong Hỏa Thành là của Thịnh Đường các ngươi phải không? Các tướng sĩ Đại Đường từng trấn giữ biên giới nay canh giữ Phong Hỏa Thành, vất vả gian nan thì thôi đi. Nay Tàng Đô đã cắt đứt hết mọi liên lạc đông tây của Thịnh Đường các ngươi, người dân trong Phong Hỏa Thành khốn đốn mấy chục năm, ngươi lại không màng đến, ngươi không thấy đau lòng sao?

Ngụy Trưng vừa định mở miệng...

Tần Thọ không cho Ngụy Trưng có cơ hội nói chuyện, nói tiếp:

-Ngươi không cần nói, ta biết ngươi muốn nói gì, cho dù ngươi không tiện can thiệp, nhưng giờ đây ngươi cam tâm nhìn những vị anh hùng vì bảo vệ lãnh thổ của Thịnh Đường, bảo vệ nhân dân Đại Đường mà chiến đấu đẫm máu mấy mươi năm, đánh trận từ lúc còn là thiếu niên đến khi tóc đã bạc trắng, chưa từng chịu thua trước đại quân, lại chết trong tay tu sĩ, tiên nhân, yêu ma quỷ quái sao?

Ngụy Trưng lại mở miệng muốn nói gì đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận