Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 367: Quyển thứ nhất (2)


Chương 367: Quyển thứ nhất





Anh ha ha cười lên, cũng không có khách sáo, đưa cánh tay phải gầy khô đầy nếp nhăn ra nắm lấy túi tiền, trực tiếp thu vào, sau đó tay trái lấy quyển sách quý đưa cho Tần Thọ nói:

-Ta biết ngay mà, vẫn là ngươi thật thà. Con chó này quá gian xảo, sau này cũng đừng mong việc tốt sẽ đến đấy.

Hạo Thiên Khuyển vừa nghe thấy vậy thì mặt già đỏ bừng nói:

-Tiền bối, ta đây không phải là gian xảo. Ta chỉ là cò kè mặc cả với người thôi... Nếu không, thế giới đều có cùng một cái giá, vậy cũng quá nhàm chán rồi.

Anh mặc kệ hắn, nhìn Tần Thọ nói:

-Cầm lấy đi, lấy rồi thì đi đi.

Nói xong, Anh liền cầm lấy đèn dầu, chậm rãi đứng dậy, sau đó đi xuống núi.

-Tiến bối, người đi đâu vậy? - Tần Thọ hỏi.

Anh ngẩng đầu nhìn trời nói:

-Nơi này trời rất nhanh tối, có một số thứ không yên ổn, ta đi xem thử...

Trong lúc nói chuyện, Anh đã loạng choạng bỏ đi xa rồi.

Hạo Thiên Khuyển kéo Tần Thọ lại một phát nói:

-Tần Thọ! Ngươi điên rồi à? Nhiều tiền như vậy, ngươi đều đưa cho người ta hết rồi? Tốt xấu gì ngươi cũng phải để lại chút tiền rượu cho chúng ta chứ!

Tần Thọ cười nói:

-Thứ gọi là tiền này, lúc sống không thể đem lại lúc chết cũng không thể đem đi được, ngươi xem trọng như thế làm gì? Đối với ta mà nói, đồ vật trong tay ta mới là mạng sống... Đi thôi, hôm nay thỏ gia ta vui vẻ, mời ngươi đi ăn một bữa ngon!

Hạo Thiên Khuyển cười ha ha nói:

-Mời ta đi ăn ngon? Ngươi có tiền sao?

Tần Thọ nói:

-Đã lâu không đi thăm sư phụ rồi...

Ánh mắt Hạo Thiên Khuyển sáng lên, cười nói:

-Ai da... Thiếu chút quên mất việc này rồi, Tần Thọ, để ta đi đánh xe, ta đánh đi nhanh hơn.

Sau đó một cỗ xe ngựa màu trắng bay lên trời cao, bay thẳng về phía Thiên Đình.

Lại nói đến ở trên giữa sườn núi, một lão già thân hình khom xuống đang cầm lấy ngọn đèn dầu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời, ánh mắt mờ mịt cũng không biết có nhìn thấy rõ xe ngựa đang bay qua trên trời hay không, lẩm bẩm nói:

-Có phải bán rẻ rồi không?

-Ngươi chịu lỗ rồi.

Vào lúc này, trong y phục của lão nhân truyền đến một âm thanh khàn khàn trầm thấp.

Anh hỏi:

-Chịu lỗ rồi?

Âm thanh khàn khàn trầm thấp nói:

-Con thỏ đó một thân nhân quả, không có ai dám truyền công pháp cho hắn, ngươi làm như vậy, không sợ đem trời chọc thủng một lỗ à? Nhân quả này quá lớn rồi... Chút tiền đó, có thể đủ để mua quan tài sao?

Anh lại ra vẻ không có việc gì nói:

-Lần tranh giành năm đó, ta chẳng qua cũng chỉ là một tên lính quèn mà thôi, cơ thể thì yếu ớt, tất cả mọi người đều bảo vệ ta. Một trận chém giết, người đều chết rồi... những người bảo vệ cho ta đều chết trước mặt ta. Khi ấy ta đã chết rồi... Sau lần tranh giành ấy, ta còn sống hay đã chết, có gì khác sao?

Âm thanh khản đặc nói:

-Ít nhất, ngươi vẫn còn có thể bảo vệ cho bọn họ. Nếu không, nơi này còn sót lại những gì chứ? Quên mất năm đó rồi sao?

Trong mắt của Anh lóe lên một tia sắc bén, kế đó thở dài một hơi nói:

-Bỏ đi... không cần nhắc đến nữa... đi thôi, đi thôi...

Một tiếng đi thôi này, hệt như lời nguyền thúc dục hồn, người thì lại càng đi càng xa.

Tần Thọ ngồi ở trong xe ngựa, háo hức vội vã mở quyển sách trong tay ra, quyển sách này cũng không biết là được làm từ loại da thú nào đó, tuy rằng đã rất lâu năm, thế nhưng khi đặt vào trong tay, thực sự nặng trình trịch, lúc mở ra mặt giấy sạch sẽ, nét chữ rõ ràng, không hề có một chút cảm giác niên đại nào.

Nhưng mà những việc này đều không quan trọng, điều quan trọng là, đây thật sự là Huyền Thiên Cửu Thư quyển thứ nhất, Bình Thiên Sách!

Bình Thiên Sách, câu thứ nhất của lời mở đầu chính là: Trời sinh không công bằng, ta liền san bằng nó!

Tần Thọ vừa nhìn, hai mắt đỏ lên, lớn tiếng nói:

-Cuồng! Thật sự là con mẹ nó cuồng!

Lại tiếp tục xem những nội dung ở phía sau, Tần Thọ càng xem càng hăng hái, càng xem càng kích động, càng xem càng bái phục!

Cũng khâm phục Cửu Thiên Huyền Nữ, sư phụ của vị hoàng đế nọ, người đã tạo nên Huyền Thiên Cửu Thư không kém.

Bởi vì một khi tu luyện Bình Thiên Sách đến cực hạn, có thể xem như đem được hết tất cả những nhân tài tầm thường và tất cả mọi yêu quái kéo về cùng một vạch xuất phát!

Điều này cũng quá đáng sợ rồi!

Chính là biến điều kỳ diệu thành điều kỳ diệu không phải việc hiếm lạ, biến thứ mục nát thành điều kỳ diệu mới thật sự là thần kỳ!

Hiển nhiên, Tần Thọ cũng hiểu rõ, kẻ tầm thường mà Bình Thiên Sách đã nói cũng không phải là một người tài hèn sức mọn bình thường, bởi vì việc tu luyện Bình Thiên Sách cũng cần phải có điều kiện, cái khác thì không cần phải nói, đối với mức độ cứng rắn của da thịt cần phải có yêu cầu cực cao, những người bình thường, vốn dĩ không thể tu luyện.

Vì vậy, Tần Thọ tính toán, kẻ tầm thường ở đây mà để trong đoàn người, cũng là một loại thiên tài rồi...

Chẳng qua điều này cũng không phải là vấn đề, bởi vì Tần Thọ thấy, hắn có thể tu luyện được, như vậy là đủ rồi.

Đồng thời cuối quyển Bình Thiên Sách còn tặng kèm thêm một môn thuật biến hóa, Tần Thọ xem một cách tỉ mỉ, thuật biến hóa này tên là Huyền Thiên Cửu Biến Chu Yếm Biến!

Tần Thọ vừa xem, đôi mắt lập tức sáng lên.

Từ nhỏ đã xem Tây Du Ký, điều mà hắn muốn thấy nhất mỗi lần xem Tây Du Ký, không phải là con khỉ cầm gậy đánh người, mà là muốn xem xem Tôn Ngộ Không lại có thể biến hóa thành những đồ vật mới lạ gì, luôn luôn cảm thấy điều đó mới là thần thông.

Do đó, trong lòng Tần Thọ vẫn luôn có một ước mơ biến hình nhỏ nhoi, đáng tiếc, cho đến hiện tại, hắn cũng chỉ biết mỗi phép biến thành chó!

Bây giờ cuối cùng cũng có được biến hóa mới, hứng thú lập tức dâng lên.

Tần Thọ cũng không thèm quan tâm đến Hạo Thiên Khuyển, bây giờ thời gian gấp gáp, hắn cũng không thể tu luyện Huyền Thiên Cửu Thư - Bình Thiên Sách, nhưng mà lĩnh hội một chút thần thông thì không có vấn đề gì.

Huyền Thiên Cửu Biến Chu Yếm Biến, có thể biến một người thành loài vượn to lớn - Chu Yếm!

Chu Yếm lông trắng tay đỏ, vóc dáng cao ngàn trượng, sức lực cường đại, có thể nhổ núi cõng non, một cú nhảy cao tám vạn dặm! Tương truyền, Chu Yếm chính là hung thú, bởi vì con thú này bình thường không hiện, một khi xuất hiện, thiên hạ chắc chắn có chiến tranh xảy ra.

Nhưng mà Tần Thọ mới không quan tâm đến những điều này, đây chỉ là một thuật biến hóa, cũng không phải là Chu Yếm thật sự, chỉ cần lợi hại, có thể đánh người là được rồi!

Nghĩ đến đây, Tần Thọ trực tiếp ngồi xếp bằng trong xe thử tu luyện, kết quả vừa tu luyện, Tần Thọ lập tức cười lên, quả nhiên, chỉ cần là thần thông có giảng giải tỉ mỉ, hắn tu luyện cũng không khó, bắt đầu vô cùng nhanh!

-Con mẹ nó ta thật là một thiên tài mà! - Tần Thọ thầm cười...

Lại nói Hạo Thiên Khuyển dẫn Tần Thọ chạy thẳng đến Tam Tiên Lộ, đi vào Tam Tiên Lộ, cũng không đi Nguyệt Cung, mà là chạy thẳng về phía Nam Thiên Môn.

Tần Thọ lấy lại tinh thần, hỏi:

-Con chó chết tiệt, ngươi đây là đi đâu vậy?


Bạn cần đăng nhập để bình luận