Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 869: Thiếu niên xưa



Chương 869: Thiếu niên xưa





Nam Vô Tội ngửa đầu lên bầu trời nhìn những người kinh khủng này, thở dài nói:

-Trước đó có chút lời còn chưa có nói xong, nơi này là kính đen, cũng là vườn trồng trọt. Cường giả giữa thiên địa không ngừng trảm tam thi, bên trong tam thi chứa một phần hắc ám của bọn họ, hoặc là phải bỏ qua, hoặc là trấn áp. Nhưng mà bất luận là bỏ qua hay là trấn áp, cuối cùng đều sẽ hội tụ ở trong kính đen. Sinh linh sinh trưởng ở trong đại địa kính đen này, từ khí Tam Thi mọc ra biến thành thân Tam Thi!

Cũng chính là những người mặt âm u này!

Những người mặt âm u này lúc có được toàn bộ ký ức của những người trảm tam thi, bọn họ đều thông hiểu thiên đạo, quá trình sinh trưởng ở trong kính đen, hấp thu sức mạnh của thế giới này, cấp tốc trưởng thành.

Khi bọn họ từ mặt đất đi ra, chính là bọn họ đã đạt đến trạng thái đỉnh phong của trảm tam thi!

Nói đến đây, Nam Vô Tội chỉ vào những người kinh khủng kia nói:

-Nhưng mà, kính đen tác thành cho bọn họ, cũng hạn chế bọn họ. Nếu như về sau bọn họ muốn rời khỏi kính đen, quy tắc của thế giới bên ngoài sẽ bài xích bọn họ. Bọn họ muốn dung nhập thế giới chủ, thì phải lừa gạt thiên đạo. Khiến thiên đạo cho rằng bọn họ chính là sinh linh của thế giới này… Mà biện pháp lừa trời này chính là lấy huyết y làm từ máu cô đọng của chúng sinh khoác lên người, tự thân luyện hóa, cho đến khi huyết dịch, linh hồn, oán khí, tất cả mọi thứ đều đầy đủ, bọn họ sẽ phá kén trùng sinh, chân chính trở thành sinh linh được thiên đạo thế giới chủ công nhận.

Mèo béo nghe đến đó, trong lòng run lên, nếu như đúng như Nam Vô Tội nói, thì một khi những gia hỏa kinh khủng này ra ngoài thì sẽ là máu chảy thành sông!

E là vạn tộc thiên địa sẽ gặp phải tai ương diệt tuyệt!

Mèo béo nói:

-Bao nhiêu máu, linh hồn, oán khí của sinh linh mới có thể làm được một bộ Huyết Y?

Nam Vô Tội nói:

-Thực lực càng mạnh càng cần nhiều máu, linh hồn, oán khí của sinh linh. Nếu như bọn gia hỏa này ra ngoài, thì phải tàn sát vạn giới mới đủ.

Mèo béo nghe xong, tóc gáy đều dựng lên nói:

-Tiền bối, chúng ta chạy ra ngoài đi. Ra ngoài kéo thêm nhân mã đến đánh bọn họ có được không?

Nam Vô Tội lắc đầu nói:

-Ta là người canh giữ, năm đó ta thiếu Hạo Thiên một cái mạng, ta đã đồng ý với hắn sẽ trấn thủ kính đen, thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Huống chi, bọn họ cũng sẽ không để cho ta đi…

-Nói xong chưa? - Thái Âm tinh quân lạnh lùng nói.

-Như Lai toại nguyện, đạo hữu, nên lên đường rồi.

Tên da thịt biến thành màu đen Như Lai Phật Tổ gọi phật hiệu không phải là A Di Đà Phật mà là tên của mình, giọng nói cũng không phải khoan hậu mà lại âm trầm như là yêu ma Cửu U.

Nam Vô Tội thở dài, đặt chén trà xuống, chậm rãi đứng dậy, đi lên phía trước nói:

-Các ngươi hỏi ta là ai?

-Nói thật, ta đã sớm không còn nhớ rõ ta là ai.

-Cái tên này của ta là về sau…

-Ta chỉ nhớ rõ, năm đó vì hồng nhan nổi giận mà đánh nát Nam Thiên Môn, hủy đi Lăng Tiêu Bảo Điện, xuống Cửu U Địa Phủ…

Trường thương hướng về đâu thì không ai có thể cản bước tiến của ta.

Về sau ta phát hiện, ta sai rồi…

Mang theo tâm chuộc tội, buông sát niệm xuống, đến nơi này.

Nếu như các ngươi thành thành thật thật chôn ở trong đất, ta sẽ không để ý tới sống chết của các ngươi.

Nhưng mà các ngươi vẫn đi ra…

Là ta quá lâu không có cầm qua thương, hay là các ngươi thật sự nghĩ ta đã già rồi?

Vừa nói, Nam Vô Tội từ từ thẳng sống lưng, giống như là một cây lao đứng giữa mặt đất!

Sau đó mèo béo kinh ngạc nhìn thấy da thịt khô quắt của lão nhân căng đầy trong nháy mắt, nếp nhăn biến mất, một trận gió thổi qua, tóc hoa râm đã biến thành một mảnh tóc màu đen chảy xuống như thác nước!

Thác nước buông xuống trên mặt đất, lúc nhìn vào lão nhân, đã là một thiếu niên mày kiếm mắt sáng, mặt như đao tước!

Xoạt!

Quần áo vải rách trên người thiếu niên vỡ rách, một bộ khôi giáp màu bạc hiện ra ở trên người hắn, áo choàng đỏ chót tung bay trong gió, một cây trường thương xé mở bầu trời, từ trên trời giáng xuống!

Những nơi trường thương đi qua, tất cả đều lui tránh, không ai dám khinh thường!

Bành!

Trường thương rơi vào trong tay thiếu niên, thiếu niên đứng ngẩng đầu, giống như năm đó hắn cưỡi bạch mã bay lên trời, đạp phá Nam Thiên Môn, oai hùng bừng bừng, thịnh khí lăng vân!

Từ từ giương trường thương lên, Nam Vô Tội nói ra từng chữ:

-Ai chết trước?!

-Tiền bối, người thật là đẹp trai.

Mèo béo không nhịn được nói ra.

Nam Vô Tội không để ý tới hắn, giậm chân một cái phóng lên trời, trường thương chỉ ngay về phía hắc Như Lai!

Bàn tay hắc Như Lai chụp xuống!

Chỉ nghe oành một tiếng, cánh tay cao như mười sáu tầng lầu của Như Lai nổ nát vụn!

Nam Vô Tội thuận thế vọt tới trước mặt hắc Như Lai, quét ngang trường thương một cái!

Oành!

Một cái đầu lâu bay lên không trung, nổ nát vụn!

Diệt ngay lập tức!

-Như Lai toại nguyện!

Xa xa, một tên nhà sư phun ra một miệng máu tươi, lảo đảo lui về sau hai bước.

Hóa ra Nam Vô Tội mới chỉ tiêu diệt được Kim Thân Pháp Tướng của hắn chứ không phải là Như Lai.

Tử Vi Đại Đế cầm bảo kính ở trong tay đánh tới, trường thương Nam Vô Tội hất lên, đụng nát một đầu Thương Long của Tử Vi Đại Đế cùng một nửa thân thể bay xa, một cái đuôi Thần Long tát bay Câu Trần Đại Đế!

Nhất thời Nam Vô Tội đánh đâu thắng đó, không có người nào có thể ngăn cản hắn!

-Cùng động thủ!

Không biết là ai hô lớn một tiếng, đám người đang đứng ở bốn phía vốn dĩ không dám động thủ giờ lại nhao nhao xuất thủ, ngàn vạn phép thuật cùng đánh về phía Nam Vô Tội!

Nam Vô Tội hồn nhiên không thèm để ý, lại còn móc hồ lô rượu ra, ngửa đầu uống ừng ực, tóc đen bay lên, cười như điên nói:

-Ha ha ha… đã tay! Tới hết đi! Hôm nay ta sẽ lấy tàn sát các ngươi để xóa đi tội nghiệt năm đó của ta!

Một khắc sau, Nam Vô Tội bị vô số phép thuật bao vây.

Mèo béo không nhìn thấy rõ tình hình chiến đấu trên bầu trời, thứ hắn có thể nhìn thấy chỉ là bầu trời nát vụn, thỉnh thoảng có bóng người bị đánh bay ra ngoài, những người này không phải là thiếu tay, thiếu chân thì chính là thiếu đầu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận