Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 253: Uống rượu của ta! (2)



Chương 253: Uống rượu của ta! (2)





Bên dưới, con thỏ uống hết một nửa chén, sau đó nói với hai người bọn họ:

-Huynh đệ tốt, gặp mặt chia một nửa!

-Ta không nhìn thấy!

-Ta cũng không nhìn thấy! Con thỏ, đừng cho ta! - Bạch Vân cũng kêu theo.

Nhưng mà, hai người lại cảm giác mông mình mát lạnh, giống như tè dầm trong quần vậy... Sau đó là mùi rượu xông lên mũi, nhưng ngay lúc này đây, hai người không có tâm trạng thưởng thức rượu nữa, bọn họ chỉ muốn khóc...

Con thỏ kêu lên:

-Ôi ya, lại bị lệch rồi, cái đó các ngươi giúp đỡ lẫn nhau nha, liếm liếm cũng có thể uống được một chút đó, cố lên!

Sau đó con thỏ lại chạy vào bụi cỏ để xem náo nhiệt...

Không lâu sau đó, một đám khỉ nhào tới, phẫn nộ nhìn Bạch Vân và Nhiễu Đằng, giây lát sau, tảng đá gậy gộc luân phiên bay đến...

Binh binh binh binh, bốp chát bốp chát...

Tiếng kêu thảm thiết của hai ngươi vang lên...

Tần Thọ thì thầm nói:

-Thần mà không có pháp lực, thật thê thảm...

Khỉ so với ong độc có lòng kiên nhẫn hơn, một bầy khỉ ở tại nơi đó chơi hết một ngày, không có chuyện gì thì lấy đá đập một cái, nghe thử tiếng kêu thảm thiết.

Lại không có chuyện gì làm thì dùng gậy đâm đâm mấy cái...

Thật sự không còn chuyện gì làm nữa, ăn no uống đủ, cả bầy khỉ trèo lên người của hai người họ nghịch phá một trận, hoặc là dùng gậy một đằng đánh một đằng la hét, giống như là đang chơi trò nữ vương vậy...

Tần Thọ thấy thế, vui vẻ cười lên, quay người rời đi.

Đêm xuống, bầy khỉ đã chơi chán, đều kéo nhau quay trở về ổ.

Bạch Vân và Nhiễu Đằng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm...

Nhưng ngay sau đó...

-Át át át!!

Một trận tiếng kêu phẫn nộ của bầy khỉ lại vang lên, tiếng kêu lần này còn phẫn nộ hơn lần trước gấp mười lần!

Và số lượng còn đông hơn!

Bạch Vân và Nhiễu Đằng trong lòng có dự cảm không tốt... Giây lát sau bầy khỉ lại nhào tới, trong số đó còn có ba con khỉ vô cùng lực lưỡng!

Khỉ nhỏ chỉ hai người, át át kêu lên, khỉ lớn vừa nghe, lập tức gầm gừ lên, sau đó một khỉ một cây côn lớn, một cục đá lớn, trèo lên cây...

Binh binh binh...

-Á... Không phải bọn ta làm đâu mà!

Bang!

Bang!

-Uống rượu của ta!

-Ai dám bỏ đi giết kẻ đó!

-Uống rượu của chúng ta!

-Nhìn thấy hoàng thượng không cúi đầu!

-Một bốn bảy ba sáu chín-

-Cuối cùng đều theo ta đi!

-Rượu ngon! Rượu ngon!

Trong rừng có một con thỏ, đi ba bước uống một ngụm, uống một ngụm hát một câu, đi một bước đào lên một thân cây, nhổ một gốc cỏ...

Những nơi đã đi qua, căn bản là một đám cỏ không để lại...

Có những cây khi bị đào lên, trên rễ cây còn quấn một vài bia đá, số bia đá này vô cùng cứng cắp, căn bản là không kéo đi được.

-Cái gì thế này.

Tần Thọ đến gần bia đá xem thử, chữ viết bên trên vô cùng cổ quái, hắn ta không nhìn ra được đó là chữ gì.

Thậm chí bia đá này từ nguyên liệu gì, hắn ta cũng không phân biệt nổi, nhưng mà xem ra, đây là món đồ tốt.

Tần Thọ phun một tiếng, cười nói ra thành tiếng:

-Chữ quá xấu, hù dọa thỏ gia đây à? Cản trở thỏ gia ta nhổ củ cải, cả ngươi ta cũng nhổ tất!

Vừa nói xong, Tần Thọ há miệng lớn ra, lạch cạch lạch cạch nhai mấy miếng, nhai đứt luôn một dải bia đá.

Sau đó lại cùng nhau kéo xuống, nhét vào Hắc Ma Thần Hạp...

Một đường đi một đường nhổ...

Tần Thọ vốn định về nhà, kết quả đi rồi lại đi, càng đi càng vắng vẻ.

Một cơn gió lạnh thổi qua, Tần Thọ đột nhiên hắt hơi một cái, lại lấy lại tinh thần không ít, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức lé mắt!

Chỉ thấy trước mặt lại có thêm một ngọn núi!

Cao sừng sững xuyên qua tầng mây, trên đỉnh núi phủ một lớp tuyết!

Vô cùng hoang dã lạnh giá...

Núi này có chút quen thuộc, dường như đã từng thấy ở đâu đó rồi.

Ngay tại lúc này, trên núi thổi tới một cơn gió lạnh, Tần Thọ đột nhiên hắt hơi một cái, đầu óc liền tỉnh táo, lải nhải trong miệng nói:

-Hình như đúng thật là có chút quen thuộc... Đây không phải là nơi mà khi ta vừa đến Hứa tiên quan đã chỉ cho ta sao? Được xưng là đỉnh núi đi mãi không đến? Ta đi như thế nào vậy?

Tần Thọ quay đầu lại nhìn, ngay lập tức trợn mắt, chỉ thấy đằng sau lưng hắn giống như mới bị heo ủi qua, lại bị máy cày cày nát! Hoa cỏ trên đường đều bị nhổ sạch!

Tần Thọ lẩm bẩm trong miệng nói:

-Ai mà thất đức làm Ngự Hoa Viên thành ra như thế này, quá đáng quá rồi...

Nói xong, Tần Thọ ngẩng đầu nhìn lên cao, nói:

-Nếu đã không có ai từng đến đây, vậy thỏ gia ta lên đó xem thử...

Cũng cùng lúc này, cơn gió đó không ngừng thổi qua Ngự Hoa Viên, Bạch Vân và Nhiễu Đằng hai người bị đánh đập dã man liền hắt hơi...

Những con khỉ đó dường như cũng cảm nhận được thứ gì đó đáng sợ, từng con vứt gậy, chạy tán loạn bốn phương.

Những nơi gió thổi qua, chim bay loạn xạ, quạ kêu loạn lên, sâu không dám ăn, rắn không dám bò...

Bạch Văn hắt hơi hỏi Nhiễu Đằng:

-Nhiều năm như thế, Ngự Hoa Viên chưa từng có cơn gió nào âm lãnh như vậy thổi qua.

Nhiễu Đằng ngẩng đầu nhìn về hướng xa xa, khó khăn nhìn tòa Tuyết Sơn giấu sau mây mù, nói:

-Hình như là gió từ bên đó thổi qua...

Bạch Vân nói:

-Hình như giọng hát của con thỏ cũng từ bên đó vang đến...

-Không phải chứ? Bên đó cấm chế trùng trùng, chúng ta nhiều năm như vậy cũng không vượt qua được một bước, chẳng lẽ con thỏ đó? - Nhiễu Đằng kinh sợ nói.

-Sắp xảy ra chuyện rồi... - Bạch Vân nghiêm trọng nói.

-Đích thật là sắp xảy ra chuyện rồi, nhưng chúng ta đều bị phong bế pháp lực, lại không động đậy được, muốn báo lên trên cũng không được... - Nhiễu Đằng nôn nóng nói.

-Con thỏ chết tiệt đó, hắn rốt cuộc đã làm gì thế? - Bạch Vân trong lòng sợ hãi kêu lớn.

-Gió bắc thổi lên, hoa tuyết phiêu phiêu, hoa tuyết phiêu phiêu...

Trên núi cao, con thỏ vừa uống rượu vừa hát, dáng đi xiêu vẹo.

Tốc độ của Tần Thọ rất nhanh, khi hắn mở ra thần thông Cao Thiết, dù cho là đi bộ, cũng nhanh hơn so với người bình thường rất nhiều.

Đây quả thực chính là tuyệt kỹ Cao Thiết của con thỏ, như một luồng khói bay vụt lên đỉnh núi, dần dần đã đến vị trí ranh giới có tuyết...

Nhưng mà...

-Rốp!

Hình như có thứ gì đó đã bị con thỏ đạp bể.

-Thứ gì thế?

Tần Thọ cúi đầu nhìn, chỉ thấy lớp tuyết dưới chân có thứ gì đó bị đạp ra, cúi đầu nhìn kỹ, Tần Thọ thấy có chút quen mắt.

Đào lên xem kỹ...

-Ôi da mẹ ơi! Ai để bàn tay ở chỗ này vậy!? - Tần Thọ hét lên.

Sao khi hét xong, Tần Thọ hắt hơi một cái, trong một lúc đã tỉnh táo hơn nhiều... Trong Ngự Hoa Viên lại có xương tay người? Đây là chuyện gì thế?

Tần Thọ dụi dụi mắt nhìn kỹ bốn hướng, cảm nhận nhiệt độ dưới chân, không phải là nhiệt độ của tuyết...

Hốt lên một nắm, thổi một cái, theo gió bay lất phất...

-Không phải tuyết, đây là tro cốt!

Tần Thọ nghĩ đến điểm này, lông cũng sắp dựng đứng lên rồi!

Ngẩng đầu lên nhìn phong cảnh trên núi, nhếch miệng nói:

-Ồ... Say rồi say rồi, ta nhất định là say rồi, mau về nhà ngủ thôi.

Noi xong, con thỏ quay đầu liền chạy, cái mông mập ú của hắn lắc qua lắc lại, buồn cười không tả được.

Nhưng mà Tần Thọ rất nhanh liền muốn khóc, hắn ta chạy hơn mười phút, nhưng vẫn cứ chuyển động tại chỗ!

Bởi vì bàn tay đó vẫn luôn nằm trước mặt hắn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận