Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 459: Ăn, bắt đầu ăn!


Chương 459: Ăn, bắt đầu ăn!





Sau đó mọi người đã ngửi thấy mùi thịt nướng…

Đồng thời con rắn lớn hét lên:

-Cũng chỉ có như vậy! Có bản lĩnh thì đốt mạnh nữa đi!

Tần Thọ nghe được, lập tức sững sờ, hừ một tiếng nói:

-Không ngờ tới ngươi vẫn là một con rắn toàn vẹn, rất kiên cường!

Thượng Quan Hồng Diệp gật đầu tán thưởng theo nói:

-Vảy đã bị nướng cháy hết, thịt cũng chín, vậy mà nó vẫn có thể không dao động như vậy, quả là hiếm thấy.

Bách Lý nữ vương cũng gật đầu nói:

-Là một hán tử!

Giọng nói mới dứt thì bỗng nhiên nghe thấy con rắn khịt khịt mũi, sau đó khen ngợi nói:

-Thơm quá… hương vị gì vậy?

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Con thỏ nói:

-Mùi thịt rắn nướng.

Cự Mãng nói:

-Hóa ra là thịt rắn nướng... Á... Rắn nướng? Rắn ở đâu ra? Trời ơi... Đau! Cứu mạng! Ta sắp bị nướng chín rồi, mau dập lửa đi...

Tần Thọ và những người khác chỉ cảm thấy phía trên đầu có một trăm nghìn con quạ đang kêu quang quác, bay luẩn quẩn không chịu rời đi!

Bây giờ bọn họ đã hiểu ra, con rắn này không phải đang kiên cường chịu đựng, mà mẹ kiếp hắn là thằng ngu! Khả năng phản xạ cũng quá kém đi? Đợi đến khi sắp chín rồi mới cảm thấy đau!

Tần Thọ ho khan một tiếng:

-Đừng kêu nữa, không muốn bị nướng chín ăn thịt, thì ta hỏi ngươi cái gì, ngươi trả lời cái đấy, biết chưa?

Tần Thọ vừa nói, vừa cất hỏa diễm đi, không còn bị Tần Thọ đốt nữa, Cự Mãng bị nướng bằng lửa bình thường, cơ bản là không đau không ngứa, không có cảm giác gì.

Cự Mãng cũng không còn một chút khí phách nào, vội vàng gật đầu nói:

-Thượng Tiên ngài hỏi đi, ta nhất định sẽ hỏi gì trả lời ấy.

Tần Thọ hỏi:

-Ai sai ngươi đến?

Cự Mãng trả lời:

-Một con Bạch Xà, hắn cực kỳ lợi hại, thân pháp giống như tia chớp, căn bản là tốc độ ta không đuổi theo được, ta phun nọc độc còn không phun tới hắn. Ta đánh không lại hắn, hắn bắt ta đến cướp bảo khố cùng hắn, nếu không thì sẽ giết chết ta.

Trong đầu Tần Thọ đột nhiên lóe lên con Cự Mãng vảy trắng với động tác chậm chạp, lại nhìn sang con Cự Mãng này, trong nháy mắt hắn liền hiểu ra, không phải là thân pháp của con rắn kia giống như tia chớp, mà là mắt nhìn của tên này thật sự là quá kém!

Tần Thọ ho khan một tiếng nói:

-Ờm? Ngươi có biết vì sao phải cướp bảo khố không?

Cự Mãng gật đầu liên tục trả lời:

-Biết, nghe nói trong bảo khố này có chiếc chìa khóa mở được Thiên Môn!

Tần Thọ vừa nghe xong, hai mắt lập tức sáng rực, nhảy vèo một cái lên trên ngực của Bách Lý nữ vương, đứng ở trên hai ngọn núi nói:

-Các ngươi còn có chìa khóa mở Thiên Môn?!

Kết quả là vẻ mặt Bách Lý nữ vương ngây ngô nhìn Tần Thọ, hỏi ngược lại:

-Chìa khóa mở Thiên Môn là cái gì?

Từ ánh mắt của đối phương Tần Thọ nhìn ra nàng thật sự không biết, liền quay đầu nhìn sang Cự Mãng, hỏi:

-Chìa khóa mở Thiên Môn là cái gì?

Cự Mãng trả lời:

-Không biết, dù sao thì là hắn nói như vậy. Hắn nói Thiên Môn đóng rồi, bây giờ có tu hành đến cực hạn, cũng không có cách nào để chuyển kiếp thành tiên. Cần phải có chìa khóa, mở được Thiên Môn, mới có thể theo đó mà thăng thiên, trở thành tiên.

Tần Thọ hiểu ra, có lẽ là Cự Mãng vảy trắng kia muốn thành tiên, cho nên mới chạy tới tìm chìa khóa.

Tần Thọ cũng có chút hối hận đã ra tay dã man, một cú đấm đã trực tiếp đánh chết đối phương. Nếu không thì đã có thể hỏi ra được chút chuyện.

Tần Thọ hỏi tiếp:

-Hắn không nói chút nào về hình dáng cụ thể của chìa khóa sao?

Cự Mãng lắc đầu nói:

-Không nói, chỉ trực tiếp bảo ta cướp bảo khố rồi chạy. Nếu như có cao nhân ra ngăn cản, hắn sẽ đứng ra xử lý. Đúng rồi, hắn đâu?

Tần Thọ khua khua tay nói:

-Nằm rồi, nằm thẳng cẳng dưới đất rồi...

Cũng không biết là con Cự Mãng này ngu thật, hay là bị làm sao, vậy mà lại gật đầu nói:

-Vậy thì tốt.

Tần Thọ câm nín... Sau đó nhìn sang Bách Lý nữ vương nói:

-Mở bảo khố ra ta xem xem, ta muốn bản đồ, ta cũng muốn cả chìa khóa mở Thiên Môn kia. Ngươi không ý kiến gì chứ?

Miệng của Bách Lý nữ vương méo mó, hai mắt cùng liếc rồi nói:

-Ta có ý kiến thì có tác dụng sao?

Tần Thọ nói:

-Có tác dụng, ít nhất nói ra cũng thoải mái một chút.

Bách Lý nữ vương lườm hắn một cái nói:

-Bảo khố ở ngay đó, đưa ngươi chìa khóa, ngươi tự đi tìm đi.

Tần Thọ cầm chìa khóa rồi chạy ngay đến cửa của bảo khố ở bên cạnh, mở cửa ra, chui đầu vào trong...

Gần như ngay lúc ấy, dường như Bách Lý nữ vương nhớ ra điều gì đó, đột nhiên đứng dậy, hét lớn:

-Chờ một chút!

Nhưng đã muộn, con thỏ đã chui thẳng đầu vào bên trong.

Sau đó liền nghe thấy tiếng thét kinh ngạc từ trong truyền ra:

-Sao ngươi có cái này?!

Bách Lý nữ vương hơi đỏ mặt, đôi chân dài cất bước lao đến, trong lúc ấy ai cũng không được lại gần!

Vào đúng lúc con thỏ sắp ra ngoài, nàng ấn vào đầu thỏ một cái, đè thỏ vào lại bên trong bảo khố, cùng lúc ấy làm động tác đừng lên tiếng.

Tần Thọ không nói gì giơ tay lên, trên tay có một đồ vật đang không ngừng xoay…

Đây không phải đồ gì khác, mà là một chiếc áo ngực màu đen! Bên cạnh áo ngực còn có sợi tơ!

Tần Thọ hỏi:

-Sao ngươi có được thứ này?

Bách Lý nữ vương nhỏ giọng trả lời:

-Cái này rơi từ trên trời xuống! Nghe nói hơn ba trăm năm trước, Thiên Đình đã xảy ra bạo loạn. Cũng chính là trận đại chiến mà Như Ý chân tiên nói, lúc ấy Tam Tiên Lộ đã mở, Địa Tiên Giới đều chịu ảnh hưởng, mây đen che lấp mặt trời, cuồng phong gào thét. Đồ vật này chính là thứ rơi từ trên trời xuống…

-Năm đó tổ tiên của chúng ta không phải cũng là tu sĩ sao? Người thuận tay túm lấy liền túm được thứ này. Ban đầu người cũng không biết đây là cái gì, sau này mới tìm hiểu ra...

Tần Thọ nghe vậy, theo bản năng liếc nhìn ngực của Bách Lý nữ vương, nói:

-Thảo nào lúc ta đứng ở bên trên lại...

-Suỵt! Không được nói! Cái này của ta là có độn! - Bách Lý nữ vương đỏ bừng mặt nói.

Tần Thọ lập tức che miệng, hắn biết rất rõ, nói phụ nữ ngực nhỏ còn gây thù lớn hơn cả việc giết nàng, cho nên quả quyết ngậm miệng lại.

Tần Thọ đổi đề tài:

-Vậy thứ này, các ngươi vẫn luôn giữ lại?

Bách Lý nữ vương trả lời:

-Tổ tiên đã nói rồi, mặc dù đây chỉ là một món đồ vật bình thường, nhưng dù gì cũng đã tiếp xúc qua tiên khí. Đồ vật của tiên tử, để ở đây, cũng coi như là một loại số mệnh và cơ duyên. Hơn nữa, đây cũng là chiếc áo hộ tâm đầu tiên trên thế giới này, giữ lại cũng có thể chứng minh được cái này có nguồn gốc từ chúng ta.

Tần Thọ nghe xong, liền vui vẻ:

-Áo Hộ Tâm? Ai nói cho ngươi biết cái tên này? Còn nữa ai cho các ngươi can đảm nói cái này có nguồn gốc từ các ngươi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận