Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 304: Trường sinh pháp? Vô địch pháp? (2)




Chương 304: Trường sinh pháp? Vô địch pháp? (2)





Ngao Tuế sững sờ, kêu lên:

-Đến nhà ta?

Tần Thọ nói:

-Đúng rồi, con cái phạm sai lầm, không thể bồi thường nổi đương nhiên phải đi tìm người lớn. Đi, đến Nam Hải… Được rồi, ngươi đừng có kích động như vậy, ta là người rất hiền hòa, rất dễ tính.

-Không cần tiếp đãi long trọng, đồ ăn ta tự làm, còn về chỗ ngủ, nếu gia gia ngươi cảm thấy căn phòng hắn ngủ không thoải mái thì ta có thể ngủ ở đó… Đúng rồi, các ngươi có muội tử phải không? Chắc chắn là rất đẹp nhỉ!

Ngao Tuế nghe xong suýt chút nữa nổ tung!

Tự ngươi làm?

Tiếp xúc mấy lần, Ngao Tuế biết rõ con thỏ chết này căn bản là một cái hang không đáy, nếu không để cho hắn tự làm, không khéo hắn sẽ nấu cả Nam Hải Long Cung!

Còn có, ngủ rất dễ tính? Con mẹ nó muốn ngủ trên long sàng của Long Vương rồi còn đòi gì nữa?

Ngao Tuế dường như thấy được cảnh sau khi con thỏ đến Nam Hải Long Cung - một con thỏ xoa xoa cái bụng tròn vo, cõng một cái nồi đen dần dần từng bước đi đến, trong tay hắn là một cái túi to lấp la lấp lánh, tất cả đều là bảo bối của Long Cung.

Trong nồi hầm chính là hải sản hạng nhất…

Còn Long Cung? Đến lông cũng không còn!

Nghĩ đến đây, Ngao Tuế nhịn không được rùng mình một cái, bỗng nhiên tỉnh táo lại.

Ngao Tuế vội vàng nói:

-Con thỏ, chúng ta thương lượng lại một chút đi, ngươi không đi kêu oan, ta đưa cho ngươi ba ngàn mỹ nữ thì thế nào?

Tần Thọ cười ha ha nói:

-Nhà ta có Hằng Nga xinh đẹp rồi, còn cần mỹ nữ khác làm gì nữa? Đất không có trâu cày, nuôi thêm chỉ tốn đồ ăn, không cần!

Ngao Tuế nghe xong theo bản năng liếc xuống dưới hông con thỏ, trong nháy mắt liền hiểu ra, nói:

-Ngoại trừ pháp bảo, ngươi có còn cần gì khác không?

Tần Thọ nhanh trí động đậy nói:

-Có!

-Cái gì?

-Quyển đầu tiên của “Huyền Thiên Cửu Thư!”

Ngao Tuế gãi gãi đầu nói:

-Đây không phải là công pháp Trúc Cơ à? Ngươi muốn đồ chơi này làm gì thế?

Tần Thọ ngay thẳng hùng hồn nói:

-Làm củi đốt thì không được à? Có không? Nếu mà có thì ta có thể không cần pháp bảo, nếu không có thì ngươi cứ đưa ta pháp bảo đi.

Ngao Tuế nghe xong cười khổ nói:

-Con thỏ, ngươi đúng là muốn gì sẽ muốn bằng được… Vật kia đã bị thất lạc từ lâu rồi. Ngươi muốn cái này ta phải tìm ở đâu? Hay là đổi cái khác đi?

Ngao Tuế nói chuyện rất cẩn thận, sợ bất kỳ hành động nhỏ nào cũng có thể chọc giận con thỏ này.

Người ta nói người ở dưới hiên thì không thể không cúi đầu, hắn hiện tại không chỉ là cúi đầu mà còn sắp đóng vai cháu trai đến nơi rồi.

Nhìn xem vừa rồi mình còn là Nam Hải Tiểu Long Vương diễu võ giương oai, bây giờ lại bị một con thỏ hành hạ thành dạng này, một đám người hầu xa xa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mặt mũi ngơ ngẩn hết cả.

-Con thỏ này… - Ba Thông cười khổ một trận.

-Đây chính là thực lực…

Không đợi những người khác mở miệng, Thạch Hầu ở bên trên bỗng nhiên mở miệng, hai mắt dường như tỏa ra ánh sáng, nhìn về phía con thỏ xa xa.

Ba Thông cảm thán nói:

-Đúng vậy, thực lực… Đôi khi, có cây to để dựa cũng là thực lực.

Con khỉ lại lắc đầu nói:

-Ta không tin cây to, ta chỉ tin bản thân, ta cũng muốn có thực lực để không phải sợ ai cả, các ngươi có biết học ở đâu không?

Bốn con khỉ to sững sờ…

Đang lúc bọn hắn muốn nói chuyện, trên trời vang lên tiếng hạc ré lên, tiếp đó nghe được một âm thanh non nớt vang lên:

-Thạch Hầu, ngươi và sư phụ đây có duyên, có muốn theo ta đi học phép Trường Sinh hay không?

Giọng nói này vô cùng thanh thúy, vừa mở lời đã thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Tần Thọ quay đầu nhìn lại, sau đó tự nhủ trong lòng: “Mẹ nó, cái này cũng sai kịch bản quá rồi! Theo truyện là Thạch Hầu tự mình muốn trường sinh, tự mình tìm đến Phương Thốn Sơn mà? Sao lại có người đến cửa nhận học trò rồi?”

Tần Thọ nhìn kỹ lại thấy một tiểu đạo đồng mặt mũi thanh tú ngồi trên Tiên Hạc, dáng vẻ tiểu đạo đồng lại rất nghiêm trang, cũng có chút đạo tướng.

Thạch Hầu nghe vậy, cũng không vội mà đồng ý, mà là hỏi:

-Ta không tin vào bất tử, chỉ muốn vô địch! Các ngươi có không?

Đạo đồng cười nói:

-Sư tôn nhà ta, trên trời dưới đất, không ai đánh nổi. Trường sinh, pháp thuật gì cũng có, ngươi có nguyện ý đi học không?

Thạch Hầu vừa nghe rất vui mừng, kêu lớn:

-Ta học!

Đạo đồng vẫn chưa nói xong, chỉ cảm giác Tiên Hạc đột nhiên trầm xuống, hắn suýt chút nữa ngả xuống!

Đạo đồng nhìn hướng xuống dưới, chỉ thấy một con thỏ mập ú lại đang dùng cây côn đâm Tiên Hạc của hắn!

Đạo đồng giận lên:

-Con thỏ nhà ngươi, ngươi muốn làm gì?

Tần Thọ ngẩng đầu lên nhìn đạo đồng, đáng yêu hỏi:

-Không thấy cái nồi này của thỏ gia gia ta sao... Đến đúng lúc lắm, con chim này mập như thế, còn mang tặng lên tận cửa, ngươi nói xem ta đang muốn làm gì?

Tiên Hạc bị dọa đến muốn sải cánh bay lên, đạo đồng trấn áp Tiên Hạc, giận dữ nói:

-Con thỏ, ngươi có biết ta là ai không?

Hai mắt Tần Thọ trợn tròn nói:

-Thỏ gia ta đây mặc kệ ngươi là ai? Ta cũng đâu có ăn ngươi, ngươi lải nhải cái gì chứ?

-Đây là Tiên Hạc của ta! - Đạo đồng giận dữ nói.

Tần Thọ sờ sờ cằm dưới:

-Của ngươi?

Đạo đồng gật đầu.

Giây lát sau, một ánh sáng vàng kim bay qua!

Đạo đồng nắm lấy, mở ra xem một cái, lại là một đồng tiền!

-Ý gì đây hả? - Đạo đồng hỏi.

Chỉ nghe con thỏ nói:

-Thỏ gia ta đây rất là coi trọng lễ nghi quy tắc, nếu là đã của ngươi, nhưng mà ta lại muốn ăn nó, hay là, ta mua nó cho xong.

-Một đồng tiền, ngươi lại muốn ta bán Tiên Hạc?

Đạo đồng tức điên lên, hắn lớn như vậy rồi cũng chưa bao giờ thấy ai ti tiện đến thế!

Tần Thọ nghe thế, ngây ngô nói:

-Không đủ sao?

Đạo đồng nói:

-Đương nhiên không đủ!

Tần Thọ đáp: :

-Một đồng không đủ, vậy ngươi muốn bao nhiêu?

-Mấy… đồng… tiền sao?

Đạo đồng vừa nghe, hai mắt trợn lên, sau đó hết cách đáp:

-Đây không phải là vấn đề mấy đồng! Đây là Tiên Hạc, không phải gà rừng! Lại nói, gà rừng cũng không có cái giá đó đâu!

-Ngươi hét cái gì? Ta cũng đâu có nói đây là gà rừng, ngươi cảm thấy ít, thì nói đi bao nhiêu tiền mới chịu bán! - Tần Thọ lớn tiếng.

Đạo đồng:

-...

Tần Thọ với đạo đồng ở một bên tranh luận, còn bên khác Ngao Tuế thấy cơ hội, lén lút quay người, sau đó chuồn đi nhanh như chớp.

Tang Thương Hầu Tử nói:

-Con thỏ, tên Tiểu Long Vương đó chạy rồi kìa.

Tần Thọ liếc mắt nhìn Ngao Tuế sắp trốn đi, không thèm quan tâm mà nói:

-Chạy thì cứ chạy đi, chọn thời gian ta đi đến nhà bọn họ ngồi chơi, ta tin chắc bọn họ nhất định nhiệt tình tiếp đãi ta.

Mọi người im lặng không nói gì... Nhiệt tình tiếp đãi? Nếu không phải ngươi có tấm Nhật Dạ Du Thần lệnh bài, đánh chết ngươi cũng còn là nhẹ với ngươi đó!

Ngao Anh thấy Ngao Tuế chạy rồi, cũng xua xua tay, dẫn theo đại quân hải tộc chìm xuống dưới đáy biển.

Tuy là tiếp xúc không nhiều với con thỏ, nhưng Ngao Anh rất hiểu, Ngao Tuế là một tiểu bá vương suốt ngày nghịch ngợm quậy phá, phá phách khiến hải tộc long trời lở đất. Con thỏ này có thể thu phục được Ngao Tuế ngoan ngoãn như cháu nội thì cũng không phải dạng vừa, vẫn là bớt dây vào tên này thì hơn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận