Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 716: Điện Phi Đản



Chương 716: Điện Phi Đản





Thế giới này giống như là bị cái lực lượng gì đó phá hủy, chỉ còn lại có một vùng phế tích.

Có điều, bây giờ bên trong phế tích cũng đã sinh ra được một chuỗi sinh thái mới, bên trên một hòn đảo lớn có thảm thực vật rậm rạp, xanh mơn mởn… Cũng không biết phía trên có động vật hay không.

Tần Thọ liếc mắt nhìn bốn phía, bốn phía còn có rất nhiều sao trời, những ngôi sao này cũng không giống như những ngôi sao sinh cơ bừng bừng, tinh quang sáng chói bên trên Địa Tiên Giới kia. Mà là từng ngôi giống như là hạt giống chết héo, không có chút sinh cơ nào. Nhìn những ngôi sao này, Tần Thọ lại có chút cảm thấy quen thuộc, cái này dường như là cảm giác trên mặt trăng. Mặc dù bọn chúng tồn tại, nhưng lại bởi vì thiếu khuyết nguyên khí nên thiếu đi mấy phần sức sống vốn có của tinh cầu.

-Đừng nhìn nữa, đi.

Lúc này Kim Thiền nói một câu, trực tiếp mang theo Tần Thọ bước vào bên trong truyền tống trận lần nữa.

Không bao lâu sau, hai mắt hắn liền sáng chói.

Tần Thọ dường như ngẩng đầu nhìn lại theo bản năng, muốn nhìn lại phiến thế giới vỡ vụn kia, kết quả trước mặt chỉ còn lại có một mảnh tinh quang ảm đạm như sắp không nhìn thấy ngôi sao trên bầu trời! Bầu trời là màu đen, nói rõ là đêm đã xuống, bầu trời vào đêm nhưng lại không có mặt trăng. Chỉ có mấy điểm ánh sao yếu ớt đang lóe lên…

-Đệch… đây thật sự là phía dưới Địa Tiên Giới? - Tần Thọ hỏi theo bản năng.

Kim Thiền ngửa đầu liếc nhìn bầu trời một cái nói:

-Người bên trên tinh cầu, bất luận là đứng ở hướng nào của cái cầu kia, đều cho là mình đứng ở phía trên. Nơi này của chúng ta cũng là phía trên, chỉ có điều đã bị đánh sập.

Nói xong, Kim Thiền xách lấy con thỏ, đi theo Nhện Núi và Quỷ Xa bay về phía một mảnh đại lục lớn nhất, đại lục kia cũng không nhỏ, mặc dù so ra thì kém mấy đại lục nhưng mà cũng là cảnh sắc núi cao miên man bao la hùng vĩ.

Phía trên có mười chín tòa cung điện to lớn, tận cùng bên trong có một tòa cao nhất, có điều cung điện kia nhìn thế nào cũng không thấy giống cung điện cho người ở, ngược lại giống như là một cái tế đàn cực lớn.

Mười tám tòa cung điện ở bốn phía, như là hộ vệ, bảo vệ tế đàn ở giữa.

Bọn họ đi tới, chính là tòa đại điện đầu tiên ở bên ngoài.

Nói là đại điện bên ngoài, thực ra, ở bốn phía đại điện có một đám thành thị, những thành thị này có rất nhiều người, Tần Thọ nhìn sang một chút, vậy mà thấy được không ít người đang đi về phía hắn, đó là những cư dân bên trong tinh cầu.

Tất cả mọi người nhìn thấy mấy người Nhện Núi đều phải cúi chào, xem ra tên tuổi mấy người này ở đây cũng không nhỏ, địa vị cũng rất cao.

Tần Thọ nghiêng lỗ tai nghe lén một lúc, thế mà thật đúng là nghe được một vài thứ.

-Nhìn thấy không? Đây chính là mấy đại thần tướng của tiên giới, Quỷ Xa, Kim Thiền, Nhện Núi.

-Đây chính là thần tướng sao? Ta đây là lần đầu tiên nhìn thấy ở khoảng cách gần như vậy. Nhưng mà bọn họ bắt con thỏ làm gì?

-Không biết, có lẽ là ra ngoài đi săn trở về…

-Ba đại thần tướng xuất thủ chỉ để đánh một con thỏ?

-Ây… có thể.



Tần Thọ nghe đến đây, trực tiếp cho mấy người kia một cái liếc mắt, nhưng sau đó xoay người nói với bọn người Nhện Núi:

-Nghe thấy chưa? Mấy người các ngươi bị khinh bỉ, ba người mà chỉ đi bắt một con thỏ, có mất mặt không vậy?

Nhện Núi lườm Tần Thọ một cái, căn bản không thèm để ý nói:

-Chỉ có loài người các ngươi mới quan tâm mặt mũi, yêu tộc chúng ta không quan tâm cái này.

Tần Thọ cười nhạo nói:

-Ngươi đây là lừa gạt quỷ sao? Các ngươi không quan tâm mặt mũi, vậy vì sao lại lừa gạt những đồ đần kia nói nơi này của các ngươi là Tiên Giới?

Nhện Núi ngay thẳng nói:

-Nơi này chính là Tiên Giới!

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Thỏ gia ta cũng chưa phải là chưa thấy qua Tiên Giới, ngươi là đang lừa gạt ai đây?

Lúc này Kim Thiền nói:

-Con thỏ, ta hỏi ngươi, Tiên Giới là cái gì?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Nơi thần tiên ở.

Kim Thiền nói:

-Không sai, trước kia nơi này chính là nơi thần tiên ở. Nơi ngươi đang ở bây giờ, chính là Huyền Hoàng đại lục năm đó, chỉ có điều về sau đã bị đánh nát. Thiên Đình sập, vạn vật dường như là tuyệt chủng, thiên đạo vỡ vụn, không thích hợp để tu hành, cũng không thích hợp cho sinh mệnh sinh tồn. Về sau, tất cả mọi người dời đến mặt sau của Huyền Hoàng đại lục, cũng chính là Địa Tiên Giới mà ngươi nói. Sau đó thánh nhân mở ra ba mươi ba tầng trời, cái này chính là nơi mà các ngươi gọi là Tiên Giới. Nếu như tính như vậy, nơi này của chúng ta chính là Tiên Giới, cũng không nói quá đúng không?

Tần Thọ yên lặng… sau đó hoảng sợ nói:

-Nơi này chính là Huyền Hoàng đại lục? Chính là vị trí của yêu tộc Thiên Đình năm đó?

Tần Thọ cũng luôn coi là, cái gì mà Huyền Hoàng đại lục, cái gì mà Địa Tiên Giới, thực ra đều là một nơi chỉ là thời đại khác nhau nên khác cách xưng hô mà thôi. Bây giờ mới hiểu được, cái này thật sự là không phải một chỗ.

Sau đó Tần Thọ lập tức ý thức được một vấn đề:

-Không phải các ngươi đều đã chết rồi sao? Tại sao lại sống lại?

Kim Thiền đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên Quỷ Xa quay đầu lại nói:

-Nói ít thôi!

Kim Thiền khinh thường mà nói:

-Hắn cũng không sống được bao lâu nữa, nói một chút cũng không sao.

Quỷ Xa nghĩ nghĩ, cũng là đạo lý đó, thế là hắn nói:

-Chân linh bất diệt, tự nhiên sẽ bất tử. Yêu Hoàng bệ hạ giữ lại một tay, chúng ta đã sớm sống lại, chỉ là đang chờ đợi thời cơ mà thôi. Con thỏ, ngươi muốn biết hay không muốn biết thì bây giờ cũng biết rồi, ngươi cũng coi như là chết có ý nghĩa, có thể yên nghỉ rồi.

Tần Thọ nhếch nhếch miệng nói:

-Đổi lại là ngươi, ngươi có thể yên nghỉ không?

Quỷ Xa không đáp lại Tần Thọ, mà là bước nhanh hớn, đi tới trước cửa tòa đại điện đầu tiên.

Tần Thọ nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa đại điện, trên đó viết: “Phi Đản điện!”

Tần Thọ hỏi theo bản năng:

-Đây là làm gì?

Quỷ Xa âm trầm cười nói:

-Ngươi đoán xem? Đợi ngươi đi vào là liền biết rồi.

Đúng lúc này, cửa lớn đại điện mở ra.

Quỷ Xa nói:

-Đi thôi, ngươi ăn đồ vật không nên ăn thì phải trả giá đắt, đây chính là nhân quả. Thiên đạo luân hồi, phạm vào nhân thì phải ăn quả, tất cả mọi người trong thiên hạ, thiên đạo có bỏ qua cho ai?

Vừa nói xong, liền nghe hai giọng nói lớn truyền ra từ bên trong đại điện.

-Cái gì vậy? Mướp đắng đắng như vậy, không có ngon bằng ăn con thỏ!

-Đại ca nói đúng!

Lời này vừa nói ra, Tần Thọ sững sờ, tại sao giọng nói này lại quen tai như thế? Lúc nghe được tiếng đại ca thứ hai, con mắt Tần Thọ lập tức sáng lên, kêu lên:

-Đại ngốc, Nhị ngốc!


Bạn cần đăng nhập để bình luận