Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 342: Con thỏ ra tay hào phóng (3)


Chương 342: Con thỏ ra tay hào phóng (3)





Nghe như vậy, trong lòng mọi người hơi hồi hộp, thầm nhủ:

“Lẽ nào thỏ gia này trở mặt tỏ vẻ không quen nữa rồi? Quả nhiên, những cường giả này đều chẳng coi chúng ta ra gì, haizz...”

Kết quả lại nghe thấy con thỏ nóng vội nói:

-Lo lắng cái gì? Ngày hôm nay thỏ gia ta đưa bọn ngươi đi mở mang tầm mắt, ngày hôm nay sẽ bao hết cả Phong Hoa Lầu, mọi người cứ phóng túng cả một đêm đi!

Mọi người vừa nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cả mặt nghi ngờ nhìn con thỏ trước mắt.

Kinh Hàn không kìm được nhắc nhở:

-Thỏ gia, Phong Hoa Lầu không phải Hải Hoa Lầu, Hải Hoa Lầu ngài bao không mất bao nhiêu tiền. Thế nhưng mà Phong Hoa Lầu chúng ta tầm hơn năm mươi người mà tới sợ là có năm nghìn vạn hồng linh tinh cũng không đủ dùng đâu!

-Thỏ gia, Phong Hoa Lầu không nhận hồng linh tinh, bọn họ còn thu linh tinh cao cấp hơn, cam linh tinh. Cam linh tinh là tiền cao cấp mà Thiên Đình sản xuất, ẩn chứa linh khí tinh khiết hơn hồng linh tinh tới một vạn lần! Một vạn hồng linh tinh mới có thể đổi được một viên cam linh tinh, nói cách khác, đến lúc đó, ngài phải chuẩn bị rất nhiều cam linh tinh mới được... - Sa Khôn nhắc nhở.

Tần Thọ ngạc nhiên trên hồng linh tinh còn có cam linh tinh? Chuyện này Tần Thọ còn thật sự không hay.

Tần Thọ tới thiên giới lâu như vậy, căn bản chẳng tốn tiền gì cả, thứ kiếm được và nghe thấy đều chỉ là hồng linh tinh.

Không ngờ còn nghe được trên đó có cả cam linh tinh.

Thế nhưng Tần Thọ nghĩ không thông, món ăn mà Trù Thần ở trù phòng làm cũng đều dùng hồng linh tinh để tính toán, vậy Phong Hoa Lầu này rốt cuộc có cái gì hay ho mà lại lấy cam linh tinh?

Nghĩ tới đây, Tần Thọ lại càng bất bình giúp cho Trù Thần, nhất định phải tới Phong Hoa Lầu này, để xem nó rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại!

Còn về tiền?

Tần Thọ liền nở nụ cười, dùng tiền của cha Ngao Bính tới tiêu ở chỗ của Ngao Bính, không biết hắn có dám lấy số tiền này không...

Nghĩ đến đây, Tần Thọ quay đầu lại, cười với Kỳ Lân Hoa:

-Tú bà...

-Thỏ gia, ta đây thật sự không có tiền để cho ngài...

Kỳ Lân Hoa khóc nức nở tội nghiệp nói.

Tần Thọ vung tay lên bảo:

-Không bảo ngươi lấy, ta bảo ngươi đi làm chân sai, cầm thư của thỏ gia ta đi tìm lão Long Vương đòi chút tiền tiêu vặt.

Nói xong, Tần Thọ tiện tay vỗ một cái, trên bàn một đống đồ nhắm rượu đã biến thành giấy bút, hắn xoạt xoạt xoạt... Những chữ trên giấy giống như con gián bò, bỗng nhiên nhận lấy vô số sự khinh thường...

Chỗ này tuy toàn là những kẻ ăn chơi trác táng, văn dốt võ nát. Thế nhưng vì tán gái những phương diện như, khoe khoang, kiếm tiền, giành thiên hạ, hay tu luyện này kia có thể rất tệ hại, nhưng mà thi thư lễ nhạc thì cái nào cũng được luyện thành thạo.

Vì vậy chữ mà Tần Thọ vừa viết ra, mọi người bỗng nhiên cảm thấy đẳng cấp của Hải Hoa Lầu này cũng bị kéo xuống...

Kỳ Lân Hoa cũng hối hận để cho Tần Thọ viết chữ, có điều chữ cũng viết rồi, nàng còn gì mà nói nữa? Cầm lên nhìn thử chỉ thấy trên giấy dùng nét chữ siêu lớn viết ra mấy cái chữ to: Ta! Thỏ gia! Thu tiền!

Kỳ Lân Hoa bỗng nhiên thấy hơi hoa mắt, Đông Hải Long Vương là sự tồn tại ngang với trời ở Long Vương Thành, nàng nằm mơ cũng không ngờ có người sẽ mặt dày như vậy, ngang ngược như vậy, thẳng thừng đòi tiền của Long Vương!

Như thế đúng là chẳng xem Long Vương là người ngoài, cái tên này rốt cuộc là có thân phận gì vậy?

Càng nghĩ càng không thông, Kỳ Lân Hoa càng không dám trêu vào Tần Thọ, nhận lấy giấy, lắc đầu bất lực một cái rồi xuống lầu.

Mặc dù biết nơi ở của Long Vương thế nhưng nàng không dám chỉ ra, chỉ có thể xuống lầu giả vờ đưa thư.

Quả nhiên, Ngao Quảng ở ngay dưới lầu chờ nàng, cầm lấy thư xem một cái, hai mắt tối sầm lại, cắn răng nghiến lợi mắng:

-Con thỏ chết này, cũng chẳng viết số gì cả!

Suy nghĩ một lát Ngao Quảng vung tay lên, lấy ra một cái túi tu di đưa cho Kỳ Lân Hoa nói:

-Đưa cho hắn đi.

Kỳ Lân Hoa liếc mắt nhìn, Kỳ Lân Hoa ngày nào cũng động chạm vào tiền vừa nhìn cái biết ngay bên trong có bao nhiêu tiền, sau khi xem xong, cẩn thận từng li từng tí một nói:

-Bệ hạ, con thỏ này muốn tới Phong Hoa Lầu, năm trăm vạn hồng linh tinh này sợ là không đủ cho đám phá sản...

Ngao Quảng phẫn nộ, hạ thấp giọng nói:

-Sao vậy? Ta quản một đám phá sản còn chưa đủ, còn phải lo cho con thỏ này?

Kỳ Lân Hoa không dám nói gì, vội vã cúi đầu tạ tội, lùi về sau một bước chuẩn bị rời đi.

Trông thấy Kỳ Lân Hoa sắp đi, Ngao Quảng mắng một tiếng:

-Mẹ nó, ta nợ con thỏ này sao? Ngươi quay lại cầm theo cái này nữa.

Ngao Quảng nói xong, lại ném một túi tu di cho Kỳ Lân Hoa.

Kỳ Lân Hoa mở ra xem, bên trong rõ ràng là một ngàn viên cam linh tinh! Tức là ngàn vạn hồng linh tinh!

Đổi theo số lượng, chỉ là nhiều gấp đôi số năm trăm vạn hồng linh tinh trước đó mà thôi, thế nhưng Ngao Quảng lại đưa cam linh tinh đấy!

Linh tinh hóa tệ mà thiên đình phát ra không phải tùy tiện phát được, đại đa số là hồng linh tinh, số lượng cam linh tinh tuy là không ít, thế nhưng phần lớn là ở trong tay các đại thiên thần và các thế lực lớn.

Dù sao những linh tinh này không chỉ là tiền mà còn là một vật phụ giúp tu luyện vô cùng tốt, nguyên khí bên trong cam linh tinh so với bên trong hồng linh tinh còn thuần túy hơn, hiệu quả cũng tốt hơn, thậm chí có kẻ nói, cam linh tinh đã sắp thành một loại bảo vật trong thiên địa rồi.

Tính ra như vậy tuy rằng tỉ giá hối đoái là một vạn hồng linh tinh đổi một cam linh tinh thế nhưng thật sự đến lúc phải tính, trên căn bản là có giá không có chỗ mua, trừ phi thêm tiền!

Bởi vậy có thể thấy được sự quý giá của một nghìn cam linh tinh này.

Đừng nói là Kỳ Lân Hoa, dù là Ngao Quảng đưa ra một nghìn cam linh tinh cũng thấy hơi xót.

Đương nhiên chỉ là xót mà thôi còn chưa tới mức nhức nhối.

Ngọc Đế quan tâm Tứ Hải Long Vương, số lượng cam linh tinh cho bọn họ nhiều vô cùng, một nghìn chẳng qua như muối bỏ bể... Chỉ có điều người như Ngao Quảng trước giờ không rộng rãi, quen thói tiết kiệm, thiếu một cái lông hắn cũng đau lòng không thôi...

Kỳ Lân Hoa còn muốn nói điều gì đó, Ngao Quảng lại phất tay một cái, dáng vẻ như mau cút đi, trông thấy ngươi là phiền.

Kỳ Lân Hoa vội vã xin lui, lên lầu nghe lệnh con thỏ.

-Ái chà, tốc độ rất nhanh đấy.

Tần Thọ sớm biết Ngao Quảng ở đây vì vậy cố ý kêu lên.

Kỳ Lân Hoa cười lúng túng nói:

-Tiểu nhân có thần thông có thể lướt đi trong nước, đi lại dĩ nhiên cũng không chậm. Thỏ gia, tiền đây rồi, ngài xem...

Tần Thọ ước lượng một lát, nhìn lướt qua hồng linh tinh bên trong, con mắt cũng đỏ lên... Có điều con mắt hắn vốn màu đỏ, người khác cũng chẳng nhận ra gì cả.



Bạn cần đăng nhập để bình luận