Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 494: Kẻ điên Câu Vân?



Chương 494: Kẻ điên Câu Vân?





Lúc này, đám thủ hạ của Ngao Tuế cũng đã bừng tỉnh, thấp giọng nói với hắc y lão nhân:

-Chúng ta nên vỗ tay hay là lên?

Hắc y lão nhân giơ tay tát một cái, mắng:

-Còn vỗ tay cái đầu nhà ngươi? Lên hết cho ta!

Lời này vừa dứt, Tôn Ngộ Không đã muốn động thủ.

Đúng lúc này, một giọng nói lại truyền từ xa tới:

-Một đám kiến!

Trong khi nói, chân trời có một đám mây đen bay tới, đến cùng mây đen còn có tiếng sấm chớp liên tục. Nhưng nhìn kỹ lại thì đám mây đen này lại là hình tam giác, mũi nhọn phía trước giống như một thứ gì đó đang kéo đám mây đen phía sau đi lên vậy, lại giống như đám mây đen đó là hiện tượng tự nhiên sinh ra ở nơi nó đi qua!

Khi thứ đó đi tới, cuối cùng mọi người cũng nhìn rõ hình dáng của nó rồi. Đó rõ ràng là một cây trường mâu đen như mực!

Sấm sét trên trên cây trường thương không ngừng nổi lên, đột nhiên biến mất giữa không trung cách xa ngàn dặm!

Hắc y lão nhân thấy cảnh tượng này, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, linh hồn cũng run lên theo, giống như có nguy hiểm to lớn nào đó sắp tới vậy! Theo bản năng, hắn phóng hết sức mạnh toàn thân ra. Nhìn vậy mà lại là một vị Địa Tiên cửu trùng thiên!

Hắc y lão nhân muốn hét to một tiếng:

-Cẩn thận!

Nhưng mới nói ra được chữ "cẩn" thì trước mắt đã tối sầm, mơ hồ có tiếng sấm sét vang dội.

Sau đó, hắn không còn biết gì nữa.

Người đứng xem trên mặt đất nhìn được rất rõ ràng, trường mâu đã biến mất giữa bầu trời lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt thủ hạ của Tiểu Long Vương Nam Hải, đâm xuyên qua đầu hắc y lão nhân. Sau đó, mây đen tản ra, ánh chớp chợt lóe, những người đó đã bị sấm sét đánh cho tan thành bụi bay đầy trời!

Ở đầu cuối của thanh trường mâu đó là Tôn Ngộ Không và con thỏ. Hình như con thỏ đang há miệng muốn đi lên nhưng bị con khỉ kéo lại, đứng chắn phía trước với sắc mặt ngưng trọng, đôi mắt bắn ra hai đường sáng vàng kim!

Thanh trường mâu đó đột nhiên biến mất rồi lại xuất hiện ở cách xa vạn dặm!

Sau đó, chợt nghe từ trên mây đen truyền ra một giọng nói:

-Coi như là một người đứng xem vậy.

Lời này vừa thốt ra, mọi người đã ồ lên một trận. Bọn họ đã dùng hết khả năng để suy nghĩ về thực lực của con khỉ rồi, nhưng có làm thế nào cũng không nghĩ ra được thực lực của con khỉ đó lại có thể khiến Câu Vân công nhận! Nói cách khác, con khỉ này là một quái vật khủng bố ngang tầm với Câu Vân và Diêu Bá Phù!

Nghĩ đến những lời châm chọc của bọn họ khiêu khích con khỉ lúc trước, mặt già của ai nấy cũng đều đỏ bừng.

Lại nghĩ đến lời của Câu Vân, con khỉ được coi như một người xem, vậy bọn họ là gì?

Vì thế mặt ai nấy lại càng đỏ hơn, nhưng lần này là tức giận.

Hài tử nhìn gia gia mình, gương mặt của lão nhân lại đỏ thêm nữa. Hài tử không nhịn được mà nói:

-Gia gia, người bị táo bón ạ? Nín đến nỗi đỏ cả mặt rồi kìa. - Sau đó, hài tử kinh ngạc nhìn một vòng rồi nói tiếp:

-Hình như mọi người đều bị táo bón rồi.

Bốn phía mọi người đều đồng loạt ném vô số ánh mắt khó chịu về phía này.

Lão nhân vội vã bịt miệng cháu trai lại, cười ngượng ngùng với mọi người mấy tiếng. Mọi người nhận ra là một đứa trẻ nói, lúc này mới quay đi. Có điều, sắc mặt ai nấy cũng không quá dễ nhìn.

Diêu Bá Phù vẫn luôn không nói gì, cũng không quan tâm, cuối cùng lúc này cũng đã nói chuyện:

-Câu Vân huynh, hà tất huynh phải làm vậy? Huynh ở Ngô Việt, ta ở Cửu Nghi, nước sông không phạm nước giếng. Sao phải gây trận chiến này?

Khi nói chuyện, đám mây đen đã đè lên Tương Giang, che đi một nửa bầu trời.

Lúc này, Tần Thọ mới nhìn rõ một nam tử tóc đen áo đen ở giữa đám mây, đôi mắt lại như lửa thiêu đốt, đồng tử lúc lớn lúc nhỏ, trên mặt là nụ cười như điên dại, khiến người khác nhìn thấy gương mặt đó của hắn liền có xúc động muốn xông lên dùng hai tay điên cuồng vặn vẹo để hắn trở nên hài hòa hơn!

Tóm lại, đây là một người mà toàn thân từ trên xuống dưới đều lộ ra một loại biến hóa quỷ dị, giống như mỗi một sợi lông trên người hắn đều đang biểu đạt những tâm tình khác nhau mọi lúc mọi nơi vậy, vô cùng cổ quái!

Cho dù như vậy, Tần Thọ cũng không thể không nói một câu, hắn rất đẹp trai. Chỉ có điều vẻ đẹp trai của hắn hơi kỳ dị, không đẹp kiểu thản nhiên, chính khí như Diêu Bá Phù.

Câu Vân nghe được lời này của Diêu Bá Phù, cười đến xán lạn vô cùng, nói:

-Được thôi, không đánh nữa.

Nghe vậy, tất cả mọi người đều kinh ngạc. Tình tiết biến hóa cũng nhanh quá rồi đó, nhanh đến mức khiến rất nhiều người muốn chửi một tiếng: "Mẹ!"

Bọn họ từ xa chạy tới đây chiếm chỗ, bị một con khỉ đánh cho tơi tả còn chưa tính, giờ đợi hết nửa ngày thì lại không đánh nữa! Thế này là thế nào? Chơi bọn họ hay sao?

Đáng tiếc, tuy trong lòng bất mãn nhưng không ai dám nói hoặc biểu hiện ra ngoài. Bởi vì người trước mặt này không phải Diêu Bá Phù có tấm lòng rộng lớn, cũng không phải Tiểu Long Vương của Nam Hải thích ra vẻ nhưng năng lực có hạn, mà là một kẻ điên tính tình bất bình thường trong truyền thuyết!

Không ai dám chửi "mẹ" với một tên điên có vũ lực khủng bố cả, vì không ai biết ngay sau đó hắn sẽ làm ra chuyện gì.

Tần Thọ cũng hơi mờ mịt, lầm bầm trong lòng: "Mẹ nó! Đầu tên này suy nghĩ kiểu gì vậy? Nói không đánh là không đánh nữa luôn sao?"

Tôn Ngộ Không không hé răng.

Diêu Bá Phù thở phào một hơi:

-Như vậy là tốt nhất.

Câu Vân gật đầu theo, nói:

-Ừ ừ ừ, đúng là rất tốt. Ngươi đi đi, ta giết những người này rồi tới tìm ngươi, chúng ta kề vai nói chuyện.

Lời này vừa thốt ra, xung quanh liền bùng nổ!

Vô số đôi mắt hoảng sợ nhìn về phía bầu trời, trong lòng vô cùng ai oán. Bọn họ đã trêu ai chọc ai chứ? Xem trò vui thôi cũng phải bị giết sao?

Có người đã bắt đầu chạy trốn rồi, có người thì lui về phía có gia tộc Ngu Thị, hi vọng Ngu Thị che chở bọn họ, còn có người không tin Câu Vân sẽ thật sự bất chấp tất cả mà làm ra điều sai trái, đại khai sát giới.

Còn có một bộ phận người nhìn về phía Diêu Bá Phù. Bọn họ gặp khó khăn, hậu nhân của Thuấn Đế sẽ che chở cho bọn họ không phải chịu tổn hại.

Nhưng bất kể bọn họ nghĩ thế nào, bất kể đã làm gì, trong lòng họ đều rất sợ hãi. Vì người nói ra những lời này chính là thiếu tổ Ngô Việt - Câu Vân!

Thiếu tổ Ngô Việt, đây là danh hiệu Câu Vân tự phong cho chính mình.

Ý tứ chính là tổ tông trẻ nhất của hai đất Ngô, Việt!

Danh xưng này có hơi bá đạo, trực tiếp đòi làm tổ tông của hai khu vực lớn, hai gia tộc lớn Ngô và Việt! Đây đã là dùng gót chân đạp nát tro cốt của lão tổ tông Ngô gia và Việt gia rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận