Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 456: Lại gào nữa



Chương 456: Lại gào nữa





Chúng nữ binh thấy vậy, hô to một tiếng:

-Có thích khách, giết!

Nữ Vương Bách Lý vội vàng hô:

-Dừng tay!

Tất cả nữ binh lập tức dừng tay.

Nữ Vương Bách Lý phất tay nói:

-Được rồi, các ngươi đều lui ra đi.

Rất nhiều nữ binh đều lui ra, ngay cả quan văn theo tới và tỳ nữ cũng lui xuống.

Trong lúc nhất thời, nơi đây chỉ còn lại Nữ Vương Bách Lý và Tần Thọ, cùng với một đám con thỏ cái ngốc nghếch không biết xảy ra chuyện gì.

Tần Thọ cùng Nữ Vương Bách Lý mắt to trừng đôi mắt nhỏ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng, Nữ Vương Bách Lý nói:

-Tần thượng tiên, ngài đây cũng không thể trách ta, hình tượng này của ngài, ta cho rằng ngài muốn đúng là... À ừ... Cái này đây...

Hai mắt Tần Thọ khẽ đảo nói:

-Ta cũng không phải đói bụng, muốn những con thỏ này dùng làm gì?

Tần Thọ cũng biết mình quá mức, vội vàng buông tay, lúc này mới phát hiện, hai chân của mình đang giẫm phải ngực người kia, vội ho một tiếng nhảy xuống trên mặt đất, phất tay nói:

-Những mỹ nhân này ta không hưởng được, ngươi để lại làm hầm lẩu đi.

Nữ Vương Bách Lý cũng không chú ý Tần Thọ đứng ở trên ngực của nàng, hung dữ với nàng. Mà chỉ nói:

-Được rồi, đã như vậy, ta lấy cho ngài địa đồ vậy.

Tần Thọ nghe thế, phiền muộn đè nén trong lòng mới giảm bớt, khẽ gật đầu nói:

-Mà thôi, cầm địa đồ trước đi.

Hai người đang đi tới đây, phía trước bỗng nhiên vang một tiếng thật to.

Tiếp theo Tần Thọ liền thấy một con rắn to từ hậu viện hoàng cung vọt lên. Con rắn kia cực kỳ to lớn, như một ngọn núi vậy, vảy giống như giáp đá, trong miệng ngậm lấy một hộp màu đen bay lên trời.

Nữ vương Bách Lý thấy vậy, sợ đến tái mét mặt mày, kinh ngạc thốt lên:

-Đó là bảo khố của vương quốc.

Tần Thọ ngửa đầu nhìn rồi nói:

-Ồ, bảo khố vương quốc, hơi nhỏ, một con rắn đã ngậm đi được rồi.

Sau đó Tần Thọ liền nhìn thấy bảo khố kia rơi xuống vỡ thành mảnh vụn vỡ nát, sau đó mảnh vụn kia không ngừng phóng to, cuối cùng…

-Mẹ nó! Lớn như vậy!

Tần Thọ kinh ngạc thốt lên một tiếng, bay lên trời, tát một cái đánh bay mảnh vỡ cao cỡ một người lớn đi.

Lúc này nữ vương Bách Lý mới yếu ớt nói:

-Bảo khố vương quốc rộng năm trăm trượng, dài tám trăm trượng, cao ba trăm trượng, ngài nói nhỏ?

Tần Thọ nhếch mép nói:

-Thực sự không xem là nhỏ, chẳng qua, trước cũng không có gì, để hắn đi thôi. Lớn như vậy cũng không dễ dàng… Đúng rồi, các ngươi có ớt không?

-A?

Đầu óc nữ vương Bách Lý có hơi không theo kịp tế bào não của con thỏ này, chẳng qua vẫn lắc đầu một cái.

Gương mặt Tần Thọ thất vọng nói:

-Vậy thôi đi, không bỏ ớt ăn không ngon, thuận theo hắn đi.

Tần Thọ nói xong xoay người chuẩn bị rời khỏi.

Đúng lúc này vang một tiếng thật lớn.

Đất rung núi lở.

Sau đó Tần Thọ liền nhìn thấy đại điện đằng sau ầm một tiếng rồi nổ tung.

Trong nháy mắt đó Tần Thọ dường như nhìn thấy một ngọn núi lửa thỏ bùng nổ.

Trong núi lửa phun ra ngoài không phải dung nham, tảng đá mà là từng con thỏ tai to mặt lớn.

Lúc đó trên gáy Tần Thọ tất cả đều là mồ hôi lạnh…

Sau một khắc, một tràng âm thanh hút khí vang lên, tiếp theo những con thỏ kêu chít chít bay ra ngoài kia tất cả đều bay ngược trở lại.

Trong đó một con cũng sắp nện lên mặt con thỏ. Kết quả vẫn bịt hút trở lại.

Sau đó Tần Thọ liền thấy một cái miệng to như chậu máu mở ra, nuốt tất cả mọi con thỏ vào bên trong! Cái miệng rộng khép lại, tiếng xương vỡ kèn kẹt vang lên, cảm giác có vẻ rất giòn.

Lúc này Tần Thọ mới thấy rõ, tên này cũng là một con rắn, một con Cự Mãng vảy trắng vô cùng to lớn!

Lúc này, Bách Lý Nữ Vương lấy lại tinh thần, thấp giọng nói với Tần Thọ:

-Thượng tiên, nhóm mỹ nữ của ngài đã bị ăn thịt…

Mặt Tần Thọ ngay lập tức đen lại, vốn định chuẩn bị rời đi, nhưng chân nâng lên rồi lại đặt xuống.

Bốn phía đều nghe tiếng đám vệ binh nhao nhao chạy đến vung từng cây trường mâu bắn về phía con Cự Mãng, đáng tiếc, ngay cả vùng xung quanh Cự Mãng cũng bắn không đến nơi, con Cự Mãng mặt mũi miệt thị đảo qua tất cả mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Tần Thọ, sau đó vẻ mặt hắn nghi hoặc, tròng mắt viết đầy dấu chấm hỏi, sau đó lại nói:

-Còn có một con chưa sa lưới? Không thể nào!

Mặt mũi Tần Thọ lập tức còn đen hơn…

Bách Lý Nữ Vương nói:

-Thượng tiên...

Tần Thọ vỗ vỗ đùi Bách Lý Nữ Vương, khuôn mặt Bách Lý Nữ Vương đỏ lên, nhưng nhìn thoáng qua chiều cao con thỏ, cũng chỉ có thể chấp nhận.

Tần Thọ lại thầm nghĩ trong lòng: “Quả nhiên là ta chỉ hợp làm một con thỏ nhỏ, thỏ lớn thật khó chịu!”

Sau đó Tần Thọ nhìn về phía con rắn kia, giơ một ngón giữa ra nói:

-Ngươi liệt rồi!

-Gầm!

Cự Mãng khổng lồ há miệng gầm thét!

-Khục… Phi!

Tần Thọ phun ra một ngụm đờm, ngụm đờm kia giống nước dãi hải âu, theo gió vượt sóng vọt vào trong miệng của con Cự Mãng vảy trắng to lớn!

Sau đó Tần Thọ mới chậm rãi từ tốn nói:

-Ngậm miệng.

Con Cự Mãng vảy trắng thật sự ngậm miệng lại, nghiêng đầu, đưa lưng về phía Tần Thọ, mở cái miệng rộng ra, cũng không biết đang làm gì, chỉ nghe tiếng ken két và tiếng khụ khụ không dứt…

-Thượng tiên, ngài… đây là 'nói là làm ngay' trong truyền thuyết sao?

Bách Lý nữ vương mới vừa bị rống đến nhắm hai mắt lại, không thấy Tần Thọ bắn một ngụm đờm tiêu chuẩn kia.

Tần Thọ vô cùng kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vỗ nhẹ đôi chân dài của Bách Lý nữ vương nói:

-Có năng lực, nhưng đó không phải nói là làm ngay mà là thần thông đờm ra câm miệng!

-Kia là… hắn đang làm gì vậy? - Bách Lý nữ vương hỏi.

Vẻ mặt của Tần Thọ nghiêm nghị nói:

-Hẳn là đang nôn ọe...

Bách Lý nữ vương:

-...

Cự Mãng vảy trắng dường như nghe thấy lời nói của Tần Thọ, nó đột nhiên quay đầu lại nhìn Tần Thọ với vẻ mặt hung ác, cùng với đó miệng rộng chuẩn bị mở ra, kết quả là nó thấy con thỏ chu cái miệng lên, nó lập tức ngậm miệng lại, hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tần Thọ.

Tần Thọ chống nạnh, ngửa đầu nói:

-Ngươi nôn cái gì? Lớn lên giống như cái ống nhổ, còn rất hung dữ nữa!

Cự Mãng vảy trắng đột nhiên xoay người, kéo đuôi đập về phía Tần Thọ một cái.

Cái đầu của Cự Mãng vảy trắng quá lớn, giống như một chiếc xe lửa, nói là một cái đuôi đập về phía Tần Thọ, nhưng lại bao trùm tất cả mọi người gần đó vào, nói rõ ra là muốn quất đuôi đánh chết được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Bách Lý nữ vương sợ tới mức khuôn mặt xinh đẹp trở nên tái nhợt.

Đại tướng quân Thượng Quan Hồng Diệp không chịu khuất phục tiến lên một bước, dùng trường thương bảo vệ nữ vương bệ hạ, sau đó nhắm mắt chờ chết.

Tần Thọ thấy vậy, lắc đầu một hồi, đột nhiên nhảy lên không trung, quát lớn một tiếng:

-Cá chạch, ngẩng đầu lên!


Bạn cần đăng nhập để bình luận