Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 848: Đây là cái gì?



Chương 848: Đây là cái gì?





Trùng Bát ở bên kia vừa nôn ra nghe nói như thế, phù một tiếng, lại ra một miệng lớn lên người Lò Bát Quái đang trêu chọc.

Lò Bát Quái thích sạch sẽ lần này lại không có ghét bỏ, cũng không có la to, mà là dùng vẻ mặt mơ hồ thầm nói:

-Ta không có nằm mơ đó chứ? Con trai thứ mười của Long Tổ lại vì một miếng thịt mà muốn làm tiểu đệ của con thỏ? Mẹ nó, ta chợt phát hiện làm một cái nồi còn có tiền đồ hơn so với một cái lò luyện đan!

Trùng Bát gật đầu theo, Lò Bát Quái quay đầu là một cái bạt tại, đập Trùng Bát nằm rạp xuống mặt đất, mắng:

-Cho ngươi nôn lên khắp người lão tử này!

Trùng Bát:

-#@$#@...

-Sao thế? Không được à? - Thần ngây ngô hỏi.

Tần Thọ ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ của đại ca, rồi nói:

-Không phải là không được, vấn đề là, ngươi có cái tài nghệ gì không?

Thần ngây ngẩn cả người:

-Tài nghệ?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đúng vậy, ngươi xem, đại ca của ngươi ăn thịt, làm thịt ăn, ngay cả miếng rượu cũng không có, càng đừng đề cập đến thưởng thức mỹ nữ khiêu vũ, cái này có bao nhiêu thảm đây?

Thần nghe nói đến đó, ánh mắt sáng lên hỏi:

-Đại ca, thịt không khó, ta vẫn thường thường bắt những thứ này ăn. Mấu chốt là ngươi làm quá thơm… Ta ở nơi này quá lâu rồi, mỗi ngày đều ăn những vật kia, miệng cũng có chút nhạt đi rồi. Cái này của ngươi không giống, thật là thơm…

Tần Thọ gõ mai rùa kêu đing đoong nói:

-Ta cho ngươi biết, sư phụ của đại ca nhà ngươi là Trù Thần! Biết cái gì gọi là Trù Thần không hả? Trên trời dưới đất, người mà làm món ăn ngon nhất, gọi là Trù Thần. Cái thịt trong nồi này, cho hắn nuôi chó có lẽ hắn còn ghét bỏ.

Bản lĩnh khác của Tần Thọ thì không nói, nhưng mà nói khoác thì tuyệt đối là có thể thổi chết hai Thần, hắn cũng không vội ăn, hắn xem như là đã nhìn ra, hôm nay muốn chạy thoát, thì phải xem là cái miệng này của hắn có nói được không rồi.

Tần Thọ cuộn chân lại, ngồi ở đó, mở rộng miệng, phun nước bọt nói khoác:

-Không phải nói khoác với ngươi đây, tay nghề của ta không bằng một phần vạn của sư phụ ta! Cái này thì không nói làm gì, chỉ nói tới nồi thịt trước mặt này thôi, nói tới chất thịt trước, nguyên khí nơi này của các ngươi quá tệ, tệ đến mức là chất thịt bệu bã khó ăn. Nguyên liệu nấu ăn kém thì thôi đi, vấn đề là ta thả gia vị vào bên trong, mà cũng vẫn là sản phẩm hạ đẳng. Nếu như có cơ hội, ngươi đi với ta đến chỗ sư phụ ta, sư phụ ta hầm một nồi cho ngươi ăn, đừng nói là thịt, cho dù chỉ là một lá rau cải trắng, cũng đều có thể khiến ngươi ăn đến đứt đầu lưỡi!

Nghe Tần Thọ nói, nước bọt Thần chảy xuống rầm rầm, sau đó vô cùng khẩn trương kích động hỏi:

-Ăn ngon hay không không quan trọng, chủ yếu là… thật sự có mỹ nữ khiêu vũ à?

Tần Thọ nghe xong, biểu cảm lập tức cứng đờ, con mẹ nó hắn chém gió cả ngày, vậy mà lại chém sai hướng rồi à!

Đây không phải là một con rồng háu ăn mà đây là một con rồng háo sắc!

Trùng Bát và Lò Bát Quái ở bên kia nghe đến đó, lập tức không nhịn được, cười lăn lộn ra đất.

Tần Thọ vội ho một tiếng, vẻ mặt trang nghiêm nói:

-Thánh nhân có nói: cơm nước no nê rồi mới nghĩ, nơi rách nát thâm sơn cùng cốc này của ngươi, ngươi phải nghĩ đến ăn muốn no đủ đầu tiên rồi mới nghĩ đến mỹ nữ.

Thần gật đầu nói:

-Lời này có đạo lý, vừa rồi nghe ngươi nói là bụng đã no rồi, sau đó thì mới nghĩ đến mỹ nữ. Đại ca, ngươi thật sự có mỹ nữ à?

Tần Thọ:

-$#<÷°€...

Lúc này Trùng Bát mới hét lên:

-Ngươi đừng hỏi nữa, ta đến nói cho ngươi nghe, tất cả bên cạnh hắn đều là mỹ nữa, mà còn là loại đỉnh cấp nữa!

Lò Bát Quái kêu theo:

-Đúng, theo chúng ta đi, có rất nhiều mỹ nữ!

Tần Thọ nghe xong, lập tức hiểu ý của hai người, bất kể như thế nào đi chăng nữa, lắc lư tên gia hỏa hung hãn này trước rồi nói sau.

Thế là Tần Thọ vỗ ngực nói:

-Cùng đại ca lăn lộn, còn có thể thiếu nữ nhân sao?

Thần nói:

-Nghe theo ngươi, về sau đi theo ngươi lăn lộn.

Tần Thọ nghe đến đây, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng không cần lo lắng bị con rồng này giết chết nữa.

Thần nói:

-Vậy thì ta là tiểu đệ ngươi, có phải là về sau ngươi sẽ bảo bọc ta không?

Tần Thọ gật đầu nói:

-Đương nhiên! Về sau ai khi dễ ngươi, ngươi nói với ta, ta giúp ngươi đánh hắn.

Thần nói:

-Nuôi cơm không?

Tần Thọ nói với vẻ đương nhiên:

-Đương nhiên rồi! Hơn nữa còn phải là ăn ngon uống ngon chơi vui nữa!

Thần nói:

-Một lời đã định?

Tần Thọ nói:

-Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.

Thần nói:

-Được, ta tin ngươi, cái gì nhỉ, ngươi giúp ta kéo ta ra đi.

Trên đầu Tần Thọ, Trùng Bát, Lò Bát Quái đều là dấu chấm hỏi! Kéo ra? Ý gì?

Một khắc sau, trước mắt mọi người hoa một cái, cái gì mà huyễn cảnh Thần Khí, cái gì mà cự long, tất cả đều biến mất, cái gì cũng không có!

Trước mặt lại nhiều thêm một con mèo béo!

Con mèo này có bộ lông hoa đen trắng, mập giống như heo, toàn bộ con mèo kẹt trong một cái lỗ nhỏ, đầu ở bên ngoài, cái mông ở phía dưới, hai chân trước đỡ trên mặt đất, tội nghiệp nhìn ba người.

Tần Thọ nhìn xung quanh một chút, đây rõ ràng là một cái tinh cầu rách mà! Nói cho đúng, cái chỗ này ngay cả tinh cầu cũng không phải, mà chỉ là một khối lục địa rách nát trôi nổi trong tinh không!

Tần Thọ nhanh chóng nhìn thoáng qua nồi thịt, cũng may thịt này là thật, Tần Thọ nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó Tần Thọ nhìn về phía Trùng Bát, hỏi:

-Đây là chuyện gì vậy?

Vẻ mặt Trùng Bát cũng là mơ hồ, lắc cái đầu nói:

-Không biết.

Lò Bát Quái nói:

-Muốn biết cái này là cái gì, ầy ầy…

Lò Bát Quái chỉ con mèo béo.

Tần Thọ xoay người lại, gõ gõ vào đầu con mèo béo nói:

-Ngươi là cái gì vậy?

Con mèo béo không nhúc nhích ngửa đầu nhìn Tần Thọ, mặc cho Tần Thọ gõ đầu, mở miệng, hữu khí vô lực nói:

-Ta là mèo, chưa thấy qua à?

Tần Thọ:

-…

Tần Thọ nói:

-Thành thật khai báo, rốt cuộc ngươi là cái gì? Còn có con rồng chúng ta nhìn thấy lúc trước thì sao?

Con méo lớn ngáp một cái nói:

-Đó chính là ta…

Đông!

Tần Thọ đập một cái lên đầu con mèo nói:

-Đừng giả vờ nữa, chỉ một cái hố đất mà có thể kẹp ngươi lại, ngươi còn nói ngươi là rồng? Sao ngươi không nói ngươi là tổ long luôn đi?

Bạn cần đăng nhập để bình luận