Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 396: Giã thuốc? Ha ha (2)




Chương 396: Giã thuốc? Ha ha (2)





Đương nhiên, đây chỉ là một loại ảo giác, trên thực tế, cũng không có ích lợi gì cả.

Nhưng mà, điều này cũng gián tiếp chứng minh, ít nhất là dược liệu ở trong cái túi Tu Di không phải là hàng giả.

Mặc dù không phải là hàng giả, nhưng mà khi Tần Thọ quan sát thật kỹ, vẻ mặt phút chốc trở nên kỳ lạ, dược liệu không phải là hàng giả, nhưng mà lại không có một cái dược liệu tiên phẩm nào cả! Tất cả đều là phàm vật! Có một vài cái là tôn thánh nguyên vương tứ phẩm, còn lại đa số là nguyên phẩm! Thánh phẩm với tôn phẩm cũng chỉ lác đác không có mấy! Khá tốt, Tần Thọ không có tìm thấy vương phẩm ở trong túi... Tần Thọ suy nghĩ, chắc là do Thiên Đình cũng sợ bị mất mặt, cho nên không có bỏ dược liệu có phẩm cấp thấp nhất vào đây.

Tần Thọ chẹp chẹp miệng, nói thầm:

-Cái loại hàng rách nát này, cho dù có nghiền thật tốt, thì sẽ có người chịu dùng sao?

Tần Thọ xem qua, mặc dù thứ đồ chơi kia không phải là luyện đan, nhưng đạo lý trăm sông đổ về một biển thì cũng không kém.

Pháp bảo cũng chia thành năm cấp bậc là pháp khí, pháp bảo Hậu Thiên, pháp bảo Tiên Thiên, Hậu Thiên Linh Bảo, Tiên Thiên Linh Bảo, mỗi cấp bậc lại chia ra thành chín cấp bậc nhỏ khác.

Nhưng mà nói chung, tu sĩ phàm trần có thể cầm pháp bảo Hậu Thiên trong tay thì cũng đã là đỉnh thiên. Đến cả những người như tiên nhân cũng chỉ có pháp bảo Tài Đóa Khởi Lai, nhưng mà cũng không thể nhìn thấy nhiều pháp bảo Tiên Thiên. Hậu Thiên Linh Bảo lại càng hiếm thấy hơn, đến cả Tiên Thiên Linh Bảo, cũng là thứ có danh tiếng, vừa nhắc đến, ai cũng biết nguồn gốc của nó đến từ đâu, bây giờ đang là bảo bối ở trong tay người nào.

Căn cứ theo ghi chép, muốn luyện chế pháp bảo Tiên Thiên, cần phải có nguyên liệu từ hoàng cấp trở lên!

Theo lý, dược liệu bình thường có đến tám phần là vô dụng đối với tiên nhân!

Vậy thì vấn đề ở đây chính là, nếu những thứ đó vô dụng, tại sao Thiên Đình lại bảo hắn mài những thứ đó làm gì? Nghiền nhỏ cho ngựa ăn?

Cùng lúc đó, bên ngoài thánh điện của Thiên Đình trên Tiên Giới.

-Tinh quân, lần này có suôn sẻ không?

Một người mặc áo dài màu đỏ, để bộ ria mép ngang mặt, thoạt nhìn qua khuôn mặt của lão nhân rất hòa ái dễ gần, vừa ngắm nghía bắt tay vào bện dây đỏ, vừa cười ha ha tiến lên chào hỏi.

Thái Bạch Kim Tinh cười khổ nói:

-Nguyệt lão, chủ ý này của ngươi có thể làm được sao?

Nguyệt lão cười nói:

-Không biết... Nhưng mà không phải là ta đã nói với ngươi và Ngọc Đế hay sao? Người nhàn rỗi mới làm chuyện ầm ĩ, có chuyện làm, đương nhiên là yên tâm rồi. Con thỏ kia có thể gây chuyện ầm ĩ như vậy, vẫn là do quá rảnh rỗi...

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Không biết mấy loại thảo dược này có thể làm cho hắn yên tĩnh mấy ngày được hay không?

Vừa nói chuyện hai người vừa sóng vai đi vào trong Lăng Tiêu Bảo Điện, bẩm báo lại chuyện này với Ngọc Đế.

Ngọc Đế vung tay lên, phút chốc ngôi sao trên bầu trời biến mất, trăng sáng xuất hiện ở trên đại điện, đều là do Ngọc Đế dùng bản lĩnh thần thông quảng đại, nhìn trăng sáng từ xa đây mà!

Trăng sáng càng lúc càng lớn, nhưng mà cũng không thể nhìn thấy rõ ràng tỉ mỉ khung cảnh ở trên Nguyệt Cung, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của một con rồng, thoạt nhìn giống như là xem múa rối bóng vậy.

Dần dần, đám người Thái Bạch Kim Tinh nhìn thấy phía trên Nguyệt Cung, có một con thỏ đang ngồi chồm hổm ở trên đó, trước mặt để một thứ giống như là cối giã thuốc gì đó, con thỏ cầm cái chày giã thuốc trong tay không ngừng giã thuốc.

Thái Bạch Kim Tinh thở dài nói:

-Đáng tiếc, không biết trên vầng trăng kia là do có vấn đề gì, thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ cũng không có cách nào để quan sát. Có nhìn thì cũng chỉ thấy hình dáng mơ hồ như này... Nếu không thì thật sự muốn nhìn một chút xem rốt cuộc là con thỏ này đang giã thuốc gì.

-Bệ hạ, người xem, đúng thật là con thỏ này không đi gây chuyện? - Nguyệt lão cười nói.

Ngọc Đế không lên tiếng.

Thái Bạch Kim Tinh nói:

-Chủ ý này của Nguyệt lão đúng là không tệ, đúng rồi, Nguyệt lão, ngươi có từng nhắc đến đề nghị này với Vương Mẫu nương nương hay không? Lúc ta đi, cũng nhìn thấy Bạch Nhứ tiên tử đi tìm con thỏ này để giã thuốc.

Nguyệt lão nhức đầu nói:

-Đúng thật là từng nói qua, không nghĩ tới là Vương Mẫu nương nương thật sự bảo người đi tìm con thỏ này.

Lúc này Ngọc Đế mới lên tiếng nói:

-Nếu con thỏ này chịu yên phận đi giã thuốc, sau này lấy thêm nhiều dược liệu một chút đưa qua đó, để cho hắn đừng có chạy loạn.

Chúng thần lĩnh mệnh, Nguyệt lão thì lại càng thêm ra sức vuốt râu, nheo đôi mắt lại, rất có mấy phần đắc ý.

Cùng lúc đó, Tần Thọ ở trên Nguyệt Cung, nhìn một chút thuốc ở trong cối giã, nhướng mày lên nói:

-Không phải là làm sai chỗ nào đi... Những thứ này đều là thuốc tráng dương mà! Cho thỏ gia ta đây ăn, bút chì nhỏ cũng có thể lớn hơn một size đi?

Không sai, cho nên Tần Thọ đàng hoàng ngồi đây giã thuốc, đúng là không phải do thánh chỉ, mà là vì người huynh đệ nhà hắn!

Tần Thọ nếm thử một miếng, thuốc tiến vào trong bụng, lập tức hóa thành nguyên khí nóng bỏng tản ra bốn phía! Như vậy cũng tốt hơn so với việc mở công tắc mãnh hổ, gào khóc kêu lên từng cái một, muốn cho con thỏ này một chút kích thích.

Kết quả là không đợi tác dụng của thuốc hoàn toàn khuếch tán ra, tế bào dạ dày trước sau bỗng nhiên có phản ứng, sau đó mặc kệ ba bảy hai mốt, Tần Thọ thầm kêu:

-Khẩu hạ lưu tình!

Sau đó nguyên khí giống như mãnh hổ, phút chốc hầu như đều bị giết chết.

Tần Thọ cảm nhận cả buổi, cuối cùng đau buồn phát hiện ra, thân thể của hắn không cảm nhận được một chút tác dụng nào của thuốc!

Thuốc này, chẳng có tác dụng gì cả!

-Thỏ gia! Có chuyện gì vậy? Ta nói với ngài, phương thuốc này của ta chắc chắn sử dụng rất tốt! Là tổ truyền nhà của chúng ta! - Kinh Hàn đứng bên dưới lầu hỏi.

Tần Thọ liếc Kinh Hàn:

-Nhà người khác đều được tổ tiên truyền lại thần thông tuyệt thế, nhà của ngươi thì ngược lại, truyền xuống một quyển dược phổ các loại thuốc tráng dương, tổ tông của các ngươi cũng thật hư hỏng nhỉ?

Mặt già của Kinh Hàn đỏ lên nói:

-Cái này...

-Được rồi, không nói nữa, hiệu quả là được, đáng tiếc đối với thỏ gia ta thì vô dụng. - Tần Thọ nói.

Kinh Hàn an ủi:

-Thỏ gia, ngài đừng nản chí, nhà của chúng ta vẫn đang nghiên cứu thứ này. Sớm muộn gì chúng ta cũng tìm ra phương thuốc khiến cho ngài phải kinh ngạc.

Tần Thọ nhảy xuống, bay lên đầu của Kinh Hàn tát một cái:

-Cút đi! Thỏ gia ta là người nhỏ nên thứ đó nhỏ, không phải mềm đến mức không dậy nổi!

Kinh Hàn vô thức liếc nhìn đáy quần của con thỏ, đáng tiếc, lông dài quá, không nhìn thấy gì cả.


Bạn cần đăng nhập để bình luận