Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 240: Nói năng lung tung dỗ gái


Chương 240: Nói năng lung tung dỗ gái





Tần Thọ đọc tới đây, ánh mắt lập tức sáng lên, cười nói:

-No bạo chết thần tiên? Ha ha… cái này tốt, thỏ gia ta đây đang u sầu làm sao để thăng cấp, cầu no chết ta nha! Ha ha… lấy!

Tần Thọ vui vẻ nhét Vạn Cốt Thiền Quả vào túi, sau đó dạo qua một vòng nữa, kết quả chẳng có bảo bối gì hết.

Ngẫm lại cũng đúng. Đây là thế giới tràn ra từ túi Tu Di, ai lại để bảo bối ở trong bảo khố kiểu này? Đa phần đều là mang theo bên mình.

Cũng chỉ có thiên tài địa bảo còn chưa được dùng để tế luyện mới đặt nguyên chỗ cũ, mặc cho nó sinh trưởng hoặc để giữ nó luôn tươi.

Nhưng lại để Tần Thọ được lợi rồi...

Đang lúc Tần Thọ vui vẻ định rời đi thì trên núi đột nhiên nổ vang một tiếng, sau đó ngọn núi nổ tung, một đại hán rơi xuống đánh rầm một tiếng, vừa khéo rơi ngay trước mặt Tần Thọ!

Đại hán cũng rất kiên cường, lập tức mở to hai mắt, trợn trừng lên, tức giận quát một tiếng:

-Tiểu tặc, gan to thật đấy! Ngươi dám lấy đồ của bọn ta? Muốn chết à?

Tần Thọ thực sự giật mình, đầy vẻ sợ hãi kêu lên:

-Đại ca, ta không lấy mà… cốp!

Một tiếng kêu to, một gậy của thỏ đập vào sau gáy đại hán!

Đại hán cười ha ha:

-Sức lực quá yếu rồi… ặc!

Mới cười được ba tiếng, đại hán đã đảo hai mắt, nằm trên mặt đất, chết luôn...

Tần Thọ ngạc nhiên, đầu óc hoàn toàn mờ mịt. Chuyện gì thế này? Từ lúc nào hắn mạnh như vậy? Một gậy đã đánh chết người rồi?

Đúng lúc này, Tần Thọ nhìn thấy toàn thân đại hán bắt đầu tỏa ánh sáng đỏ, liền lùi lại theo bản năng. Chỉ thấy đại hán há to miệng, cuối cùng rống lên một tiếng, một ngọn lửa phụt ra!

Sau đó cả người liền bị đốt cháy...

Tần Thọ im lặng lấy mấy thứ đồ ra rắc lên, hai tay chắp lại thành chữ thập:

-A di đà phật, thỏ ta không có tiền, chỉ có mấy thứ này thôi. Đạo hữu an tâm ra đi nhé. Chết rồi thì đừng tìm ta… ai ya, thật ngại quá, rắc nhầm rồi… lại rắc phải hạt thì là...

-Grào...

Thi thể trên mặt đất đột nhiên phát ra một tiếng kêu phẫn nộ, sau đó bùng một phát bị ngọn lửa thiêu thành tro tàn.

Tần Thọ nhún vai:

-Cái này… ngươi chết không nhắm mắt hay là đã an tâm nhắm mắt rồi vậy? Thật xin lỗi, ta thật sự không nhìn ra được, coi như ngươi nhắm mắt rồi đi!

Nói xong, Tần Thọ vui vẻ đi ra ngoài...

Cùng lúc đó, thư sinh mặt trắng thấy đại hán bị giết, trong lòng biết đại thế đã mất, phẫn nộ gầm lên một tiếng:

-Na Tra, mối thù hôm nay ta đã ghi nhớ rồi. Thù này không đội trời chung, nhật nguyệt đổi thay liên tục, tất sẽ có lúc ta giết được ngươi!

Trong khi nói, thư sinh mặt trắng đã xông lên trời, muốn rời đi!

Na Tra thấy vậy, cười ha ha nói:

-Nể tình ngươi chơi cùng ta hết nửa ngày, tặng ngươi một màn hỏa táng!

Trong lúc nói, Na Tra lấy một cái lồng trong suốt ra, bên trên có hình rồng màu đỏ đang xoay vòng...

Na Tra ném lên không trung, hét lớn một tiếng:

-Đi!

Thư sinh mặt trắng thấy vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi:

-Lão tổ cứu ta!

Nhưng không có bất kỳ ai cứu hắn. Chỉ thấy cái Cửu Long Thần Hỏa Tráo kia hạ xuống, ầm một tiếng, nhốt thư sinh mặt trắng vào trong đó.

Sau đó liền thấy hư ảnh của Hỏa Long trên chiếc lồng hiện lên, một con Hỏa Long thoát ra, vừa quay sang thư sinh mặt trắng một cái, tiếng kêu thảm thiết còn chưa kịp phát ra thì hắn đã lập tức hóa thành tro bụi!

Trong đại quân xương trắng, một Ngọc Thạch Khô Lâu cảm thán:

-Không hổ là thiên địa linh bảo Cửu Long Thần Hỏa Tráo, chỉ một con thần long bay ra đã thiêu chết một Tôn Địa Tiên Nhất Tinh rồi, đáng sợ...

Sau khi Na Tra dùng một chiêu giết chết thư sinh mặt trắng liền có chút đắc ý mà nhìn về phía Lý Trinh Anh trong đại quân, chỉ thấy Lý Trinh Anh cũng đã sớm bỏ mũ giáo xuống, đang vẫy tay đầy vẻ lo lắng với hắn.

Na Tra lập tức bay tới, cười nói:

-Muội muội, thế nào? Tam ca có lợi hại không?

Kết quả chỉ thấy Lý Trinh Anh nức nở nói:

-Ca ca, không thấy thỏ đâu nữa rồi...

-Cái gì?

Nụ cười của Na Tra lập tức cứng lại, nhìn bộ đồ thiên binh bên cạnh, quát lớn:

-Con thỏ chết tiệt này, không giữ chữ tín!

-Tam ca, đã là lúc nào rồi huynh còn nói tới cái này nữa. Mau tìm thỏ đi, hắn không thể chết được… hu hu…

Lý Trinh Anh khóc như lê hoa đái vũ.

Trong lòng Na Tra cũng cuống. Nếu Tần Thọ chết, không nói tới Lý Trinh Anh đau lòng mà hắn cũng không chịu nổi. Hằng Nga mà chạy tới chỗ Ngọc Đế cáo trạng thì chuyện hắn một mình dẫn người ta hạ phàm sẽ không giấu được. Tuy không đến mức bị lôi đi chém, nhưng một trận xử phạt chắc chắn không thể thoát được...

Vì thế Na Tra liền vung Hỏa Tiêm Thương lên, hạ lệnh:

-Toàn quân tản ra, tìm một con thỏ, bảo vệ nó bình an!

-Vâng!

Đại quân đồng thanh lĩnh mệnh, tiếng rung động trời cao!

Sau đó đại quân thiên binh lập tức tản ra. Nói là tản ra, thực ra cũng là ba người một tổ, chín người một đội, cho dù tách ra thì đại trận vẫn tiếp nối lẫn nhau như cũ. Nhất cử nhất động đều không có gì không hợp với lực lượng thiên binh quần khởi!

Đối mặt với đại trận khủng bố như thế, sao đoàn quân xương khô có thể chống đỡ được? Lập tức bị giết chết từng mảng lớn...

Tên lừa đảo trong đội quân xương vừa nhìn đã mắng:

-Mấy thiên binh này điên rồi à?

Kết quả tên lừa đảo vừa quay đầu đã thấy một con thỏ vui vẻ đi từ trong hang núi ra!

Gần như là đồng thời, thiên binh thiên tướng xung quanh cũng nhìn về phía đó...

Bọn họ nhìn sang, đám xương khô cũng nhìn sang theo bản năng...

Tần Thọ lập tức trở thành tiêu điểm của mọi người xung quanh!

Tần Thọ hơi ngây ngẩn, kéo kéo tai, bày ra vẻ soái khí, hỏi:

-Ta đáng yêu không?

-Giết!

Đám xương khô gần đó ùa lên!

-Giết!

Thiên binh trên trời cũng nhao nhao hạ xuống!

-Giết!

Kẻ lừa đảo kêu lên, nhắm ngay Hắc Ma Thần Hạp trên cổ thỏ, đã chuẩn bị hạ độc thủ rồi.

Tần Thọ bỗng nhiên thấy nhiều người xông lên như vậy cũng giật cả mình...

Chỉ thấy bộ xương ở gần nhất vung đao xuống!

Gần như cùng lúc, một mũi tên bay đâm thủng đầu bộ xương, sau đó liền nổ tung, đầu của bộ xương tan nát tại chỗ! Xương cốt rơi đầy đất...

Trên bầu trời, một thiên binh lại lấy một mũi tên ra, đồng thời khẽ gật đầu với Tần Thọ, ý nói: "Ta bảo vệ ngươi."

Bên kia, một bộ xương khô vung một cây rìu to lên đánh xuống. Kết quả, một bàn chân to hạ xuống, ầm một tiếng giẫm nát nó thành bùn...

Thiên binh khổng lồ gật gật đầu với Tần Thọ...

Tần Thọ thấy vậy, nhất thời vui vẻ. Thì ra là có người che chở à!

Vì thế, Tần Thọ tiện tay nhặt một khúc xương lên đập vỡ, biến thành một chiếc kính râm đeo lên mặt, gậy nhỏ cũng thu lại, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, nhoáng một cái đã đi ra ngoài.

Nơi hắn đi qua, mấy bộ xương đều nhao nhao xông tới giết, nhưng tất cả đều bị thiên binh giết chết nửa đường, không có ngoại lệ...

Tên lừa đảo vừa thấy tình cảnh này đã trợn mắt, thầm nói: "Con mẹ nó! Con thỏ này có lai lịch gì mà có nhiều thiên binh bảo vệ như vậy? Thế này làm sao ra tay đây?”

“Thôi, cứng rắn xông lên chắc chắn là không được rồi. Ta trốn ở con đường hắn bắt buộc phải đi qua, lát nữa ra tay giữa đường, đắc thủ liền chạy!”

Tên lừa đảo đã nghĩ hết một lượt trong lòng, đi về phía trước theo hướng của Tần Thọ, tìm một chỗ trốn trong đống xương cốt, giả chết ngồi chờ Tần Thọ vào bẫy.

Kết quả Tần Thọ đi tới, đột nhiên phát hiện xương bên này đã không còn nhiều rồi… nhưng hắn còn chưa sướng đủ mà!

Vì thế, Tần Thọ quay người đi về một phía khác có nhiều bộ xương hơn...

Tên lừa đảo nằm bò trên đất, không biết bị bao nhiêu bộ xương giẫm đạp lên, nhất thời như có mười vạn con ngựa chạy qua trong lòng, mắng:

-Con thỏ chết tiệt này, sao lại đổi hướng rồi?

Rơi vào đường cùng, tên lừa đảo bò dậy, đổi phương hướng theo, tiếp tục ngồi chờ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận