Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 573: Khí thuần âm







Chương 573. Khí thuần âm

Thôi Giác thấy vậy, tức giận nói:

-Ngươi vỗ ghế của ta làm gì?

Lạch cạch!

Chiếc ghế của Thôi Giác tức khắc vỡ tan tành!

Tần Thọ bình tĩnh điềm đạm mà ngồi tại chỗ đó, bắt chéo chân mà nói:

-Thấy ngươi vỗ nên ta cũng thuận tay vỗ theo một chút, cảm giác không tồi. Nhưng mà lần sau xuống tay nhẹ nhẹ thôi, cái ghế cũng bị vỗ hư rồi... Có hơi đáng tiếc đó.

Sắc mặt của Thôi Giác ngay lập tức đen lại, hắn tự mình vỗ, chính mình chẳng lẽ không biết đã dùng bao nhiêu sức lực sao? Con thỏ chết tiệt này vừa vào cửa đã đập hư một chiếc bàn và một chiếc ghế của hắn rồi, còn con mẹ nó tự mình ngồi xuống mà để cho hắn đứng ở đó, hắn thật sự đang có một loại xung động muốn lôi dàn nướng ra, nướng con thỏ này lên ngay lập tức!

Thế nhưng, Thôi Giác vẫn là nhịn xuống.

Suy cho cùng, tuy rằng Thiên Đình đã đóng cửa rồi, theo lý mà nói thì con thỏ này không có chỗ dựa vững chắc đâu.

Ngay cả khi gặp phải tên khốn nạn, cũng dám nói một câu, Địa Tiên Giới đã có nhiều thiên thần chết như vậy, có chết thêm một người, Thiên Đình cũng không thể tra ra một cách kỹ càng được.

Nhưng mà loại chuyện thất đức này Thôi Giác sẽ không làm, hơn nữa, ở Địa Phủ, hắn cũng chỉ là một phán quan mà thôi. Ở ngay trên hắn còn có Thập Điện Diêm La trấn áp toàn bộ Địa Phủ.

Mà Địa Phủ lại ở trong Phong Đô Thành.

Dựa theo cơ cấu tổ chức ở Thiên Đình, thật ra âm tào Địa Phủ chẳng qua cũng chỉ là một nha môn bên trong Phong Đô Thành mà thôi.

Ở bên trong Phong Đô Thành, còn có sáu vị thần Thủ Cung trong La Phong Lục Thiên; ở trên La Phong Lục Thiên còn có Ngũ Phương Quỷ Đế, ở trên Ngũ Phương Quỷ Đế còn có Bắc Âm Phong Đô Đại Đế.

Còn có thêm Địa Tàng Vương Bồ Tát một người chia Minh Hà thành hai phía Nam Bắc, hóa huyết sơn thành phật sơn.

Trong thế lực của toàn bộ Địa Phủ, hắn thật sự không có cách nào một tay che trời.

Điều quan trọng là, Bắc Âm Phong Đô Đại Đế hết sức trung thành với Thiên Đình, Ngũ Phương Quỷ Đế và La Phong Lục Thiên là thủ hạ của hắn, chỉ cần hắn còn ở đó, Địa Phủ sẽ tùy theo không có ai dám coi thường Thiên Đình.

Vì thế mà, tính qua tính lại, Thôi Giác vẫn là không dám trở mặt hoàn toàn với vị Nhật Dạ Du Thần này, dọa nạt không được, thì chỉ có thể dỗ dành thôi.

Thế nhưng nhìn đến chiếc bàn, chiếc ghế của mình, hắn thật sự đau lòng quá.

Bộ bàn ghế này nhìn thì trông bình thường, nhưng mà đây chính là gỗm Trầm hàng trăm triệu năm do hắn tốn hết mười vạn năm từ trong Minh Hà kiếm ra được, lại còn mời sư phụ điêu khắc có tiếng nhất trong Phong Đô Thành chạm trổ nên. Đây cũng là bộ bàn ghế mà hắn thích nhất, bình thường bản thân cũng không nỡ lấy ra dùng, một khi lấy ra ngoài, bắt buộc phải thanh lý hết toàn bộ bàn ghế gia dụng bên trong Âm Luật Ty, để trống trải hết nguyên phòng mới được.

Ngược lại vào hôm nay, tâm trạng của hắn rất tốt, mới vừa đắc ý được một lúc, kết quả là vừa mới gặp tên Tần Thọ này đã đi tong hết hai phần ba rồi!

Vì thế Thôi Giác hết sức đáng thương, vô cùng căng thẳng mà nhìn thứ nguyên vẹn còn lại đang ở dưới mông của Tần Thọ, ho khan một tiếng nói:

-Con thỏ, chúng ta có gì từ từ nói. Ngươi xem, ta là chủ nhà, ta đứng đây, ngươi cũng không tiện ngồi xuống chứ?

Kết quả liền nghe thấy con thỏ không cần suy nghĩ mà nói:

-Không sao, thân hình của ta thấp, ngồi ở trên ghế, ngươi đứng đó, chúng ta còn có thể kéo gần khoảng cách lại một chút.

Thôi Giác lại vội vàng nói:

-Hay là chúng ta đi vào phòng đi, uống chút trà ngon rồi từ từ nói chuyện?

Một câu nói này đã nhắc tỉnh Tần Thọ, Tần Thọ lập tức nhấc ấm trà và tách trà vừa nhìn đã biết có giá trị không nhỏ ở trên bàn, sau đó cũng không dùng đến tách trà, mà là tiện tay nhét cái tách vào trong Hắc Ma Thần Hạp, sau đó cầm lấy ấm trà mà ừng ực ừng ực uống hai ngụm lớn, Thôi Giác đang nhìn thì lại giương mắt đờ đẫn, đau xót không ngừng, trong lòng quát lớn: "Đây là trà đó, không phải nước đâu, sao có thể uống như vậy được chứ!"

Vậy mà Thôi Giác còn chưa kịp mắng nên lời, liền nhìn thấy con thỏ đó mở nắp ấm trà ra, đổ vào trong miệng, những lá trà bên trong toàn bộ đều bị đổ vào trong miệng, hai ba phát liền nhóp nhép nhóp nhép nuốt vào...

Con mắt của Thôi Giác sắp trừng đến rơi ra ngoài rồi, hắn đã lớn như vậy cũng chưa từng thấy qua cách uống trà này! Đây có chỗ nào là uống trà chứ, đây là uống canh tiện thể ăn luôn thức ăn được chứ?

Tần Thọ chẳng thèm để ý đến hắn mà đầy vẻ thoải mái híp đôi mắt lại. Tuy rằng Tần Thọ không biết phẩm trà, không hiểu về trà đạo, nhưng mà chưa ăn qua thịt heo thì cũng từng thấy qua heo chạy, đạo lý trà phải từ từ thưởng thức hắn cũng có hiểu. Nhưng mà sau khi trà vừa mới vào miệng, hắn liền không nhịn được nữa.

Bởi vì trong lá trà cư nhiên lại chứa cả hồn lực dồi dào, một khi loại hồn lực này đi vào thân thể, lập tức bị phân giải thành âm khí nguyên sơ nhất ở trong nguyên khí của thiên địa!

Tuy rằng Tần Thọ đã ăn qua rất nhiều pháp bảo, thế nhưng đại đa số đều là những pháp bảo lấy nguyên khí làm chủ, chưa từng tiếp xúc qua loại khí thuần âm này. Giờ này phút này, sau khi âm khí nhập vào thân thể, Tần Thọ kinh ngạc phát hiện, những tế bào của hắn sau khi đã chiếm lấy âm khí, tốc độ hấp thu nguyên khí lại có thế chậm lại đi một chút!

Một chút ít này nhỏ đến không thể nhận ra, nhưng mà dựa vào sự hiểu biết của Tần Thọ đối với thân thể của chính mình, vẫn là trong chốc lát đã cảm nhận được!

Thế là vì để kiểm chứng phán đoán của mình, Tần Thọ một miệng uống cạn, tiện thể ăn cả lá trà cùng vào một thể.

Quả nhiên, lá trà đi vào, biến thành luồng khí thuần âm cuồn cuộn không ngừng, tiếp đó sau khi bị tế bào chiếm lấy, tốc độ mà tế bào hấp thu nguyên khí thật sự đã chậm lại rồi...

Thế nhưng rất nhanh Tần Thọ liền phát hiện, tế bào vậy mà lại bắt đầu có chút nóng nảy, trong khoảnh khắc vậy mà hắn lại vô cùng khao khát được ăn nhiều âm khí thêm chút nữa... Cảm giác ấy giống như một con sâu rượu đang thèm rượu vậy, có thể nhịn xuống được, nhưng rất thèm khát.

Thế là Tần Thọ nghiêng mắt nhìn Thôi Giác hỏi:

-Trà không tệ, còn không?

Thôi Giác vừa nghe thấy, cũng không thể nhịn thêm được nữa, chỉ vào Tần Thọ mà kêu lên:

-Còn cái rắm ấy! Không biết thường thức, ngươi còn muốn uống trà Âm Linh của ta nữa à? Ngươi nằm mơ đi!

Tần Thọ cũng không có tức giận, sau khi ồ một tiếng, nhấc bàn trà nhỏ bên cạnh lên, sau đó thì giống hệt như gặm chân gà, răng rắc răng rắc mà ăn vào hai miếng, cái chân bàn đã đi mất phân nửa rồi!



Bạn cần đăng nhập để bình luận