Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 845: Đói



Chương 845: Đói





Trùng Bát trừng Tần Thọ rồi viết:

-Ngươi có thể nghiêm túc một chút được không?

Tần Thọ làm dáng vẻ khóc nức nở viết:

-Ta cũng muốn, nhưng mà không biết là chuyện gì xảy ra, ta càng ngày càng đói bụng.

Tần Thọ không có nói láo, từ sau khi cái tròng mắt kia chạy ra khỏi bụng, hắn liền phát hiện, bên trong bụng hắn giống như là bị móc rỗng vậy, có chút đói. Sau đó cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt…

Nhất là sau khi đến nơi này, dường như là cái sương trắng này có thể đem đến ảo ảnh cho người khác, cho nên gà rút xương, vịt luộc, heo sữa quay cái gì cái gì đó dường như là không ngừng bay qua trước mặt hắn…

Những vật này cứ treo lên làm Tần Thọ chỉ cảm thấy đói hơn, đói đến mức, hắn một lúc thì nhìn thấy con cự long kia là rồng, một lúc lại nhìn thấy nó là một cái lạp xưởng khổng lồ…

Trùng Bát cũng biết gia hỏa Tần Thọ này là sinh vật ưu tiên cái bụng, thế là nhanh chóng viết:

-Đây không phải là sinh vật bình thường, đây là Thần, con trai thứ mười của Long Tổ! Nó am hiểu chế tạo môi trường xung quanh, hơi thở mà nó phun ra cũng không giống với những loại rồng còn lại, loại long tức này có thể tạo ra huyễn cảnh. Còn những thứ như xúc tu và xương rồng trên người hắn là huyễn nô. Huyễn nô phụ trách bắt sinh vật lâm vào trong ảo ảnh cho nó ăn, bổ sung năng lượng. Thần cực kỳ tham ngủ, ở tình trạng bình thường, ngủ một lần là mấy chục vạn năm, trên trăm vạn năm cũng giống như chơi.

Tần Thọ nghe xong, trong đầu lập tức lóe lên một cái hình tượng, một ốc đảo có đầy cát vàng! Có vẻ như những người kia là người đi vào trong sa mạc, thì gặp được Hải Thị Thần Lâu, từ đo mất phương hướng, rồi chết.

Có điều sau khi Tần Thọ nghĩ đến cát vàng, hắn liền bắt đầu phân tâm, theo bản năng đi nghiên cứu cát vàng, từng hạt từng hạt giống như là hạt cơm tròn đầy… sau đó thì hắn càng đói hơn!

Ực.

Tần Thọ nuốt một ngụm nước miếng, chỉ vào bụng viết:

-Không được, ta cần phải ăn cái gì đó.

Trùng Bát viết:

-Các ngươi nhìn trên đầu, kia, đó là mắt của thần, đó là biện pháp duy nhất để đi ra khỏi ảo cảnh. Chúng ta lặng lẽ đi, đừng kinh động đến hắn. Còn những huyễn nô kia, bởi mai rùa của ta còn thiêu đốt nên bây giờ bọn chúng không nhìn đến chúng ta. Chú ý, đừng bay, đừng làm ra quá nhiều nguyên khí làm kinh động đến bọn chúng, chúng ta lặng lẽ đi.

Tần Thọ gãi gãi đầu, nhìn chiều cao trung bình của bọn họ là một mét ba, một mét tư, rồi lại nhìn nhìn Thần cao ngàn thước kia viết:

-Không bay, ngươi nói cho chúng ta biết đi lên như thế nào?

Trùng Bát gãi gãi đầu, cũng là một mặt bất đắc dĩ viết:

-Nghĩ một vài biện pháp, tiếp thu ý kiến của quần chúng đi.

Tần Thọ xoa bụng, viết:

-Hai người các ngươi nghĩ đi, ta đói đến tâm hoảng rồi, tìm một chút cái gì ăn đã.

Vừa nói, Tần Thọ đã móc túi Tu Di ra, móc ra thức ăn không còn nhiều mấy nhét vào trong miệng.

Nhưng mà khiến Tần Thọ buồn bực là, lúc trước hắn muốn ăn đồ ăn, mặc dù hương vị cực phẩm nhưng mà ở trong cũng chứa không nhiều nguyên khí. Nhất là lần trước hắn liều mạng nuốt bảo bối, muốn ngăn cản trận chiến kia của yêu tộc Thiên Đình và nhân tộc Thiên Đình thì càng là ăn rất nhiều thiên tài địa bảo.

Cho tới bây giờ, hắn đã không còn hàng tích trữ.

Cho nên, ăn nửa ngày, dưới sự kích thích của những mỹ vị này, cảm giác đói khát khiến hắn càng khó chịu.

Tần Thọ không để ý Trùng Bát ở bên kia không ngừng vung vẩy thủ thế, hắn bây giờ không muốn thủ thế, chỉ muốn tìm biện pháp giải quyết vấn đề.

Hoặc là ra ngoài, hoặc là hắn kiếm ăn bây giờ, nếu không hắn sẽ có loại cảm giác chết đói.

Tần Thọ đi vòng quanh con cự long kia, cự long này rất lớn, nhưng mà so với những con rồng lớn như ngọn núi mà trước kia Tần Thọ đã từng thấy qua thì lại nhỏ hơn rất nhiều. Cái này nhiều nhất là khoảng hai mươi khoang xe lửa, chỉ có điều dường như hành khách bên trong đã bị đưa ra để tìm đồ ăn.

Hơn nữa Tần Thọ phát hiện, cái đuôi của thần này thỉnh thoảng sẽ run một cái, bỗng nhiên con mắt Tần Thọ sáng lên!

Tìm đồ ăn?

Tần Thọ lập tức cười…

Đúng lúc này, Lò Bát Quái và Trùng Bát chạy tới, Trùng Bát viết:

-Ngươi đừng chạy xa, khói mai rùa của ta đốt tản ra không bao phủ được một khu vực lớn vậy đâu, ngươi đi ra ngoài thì sẽ bị huyễn nô phát hiện.

Tần Thọ chỉ vào huyễn nô viết:

-Nếu như bị phát hiện thì sẽ như thế nào?

Trùng Bát viết:

-Bọn chúng sẽ tấn công ngươi.

-Tấn công như thế nào? - Tần Thọ hỏi.

Trùng Bát viết:

-Huyễn tượng tấn công, ngươi nhìn những sinh vật kia đi, bọn chúng không chết mà là lâm vào bên trong hoàn cảnh không tỉnh lại nữa. Còn ở bên trong huyễn cảnh thì cho là mình chết rồi, sau đó thôi miên linh hồn của bản thân, hủy diệt bản thân. Tóm lại, thứ huyễn cảnh này, rất quỷ dị.

Tần Thọ sờ sờ cằm viết:

-Quỷ dị… có thể ăn không?

Trùng Bát viết:

-Cái gì?

Tần Thọ nói:

-Ta nói là, những sương mù này là cái gì, có thể ăn không?

Sau khi Trùng Bát nghĩ, viết:

-Tất cả năng lượng của vạn vất trong thiên địa cũng chẳng qua là nguyên khí, bản thân huyễn cảnh Thần Khí này cũng chỉ là một loại nguyên khí, cho nên, hẳn là có thể ăn được?

Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Nếu như ăn, thì hắn có tỉnh không?

Trùng Bát hỏi ngược lại:

-Lúc ngươi ngủ, thở ra khí bị người ta ăn thì ngươi có tỉnh không?

Tần Thọ cười viết:

-Hiểu rồi, vậy còn những tên gia hỏa kia thì sao?

Trùng Bát tiếp tục nói:

-Huyễn nô tập kích những sinh vật lâm vào bên trong huyễn cảnh, cũng sẽ xuất hiện tổn thương, nhưng mà chỉ cần không phải là tổn thương đặc biệt lớn, thì thần sẽ không tỉnh lại.

Tần Thọ vỗ bàn tay một cái nói:

-Vậy thì hợp lý rồi!

Nói xong, Tần Thọ cắn một cái lên trên mai rùa của Trùng Bát, sau khi cắn xuống một miếng nhỏ, thì trực tiếp nhét vào bên trong Lò Bát Quái, rồi viết:

-Mượn cái hộp quẹt.

Sau đó Trùng Bát và Lò Bát Quái liền thấy cái con thỏ kia đốt cái mai rùa bóc lên khói xanh rồi để lên trên đầu, cứ đội khói xanh như vậy rồi chạy như điên!

Ở hướng kia, sau khi một con huyễn nô bắt một con quái vật trở về, Tần Thọ vọt thẳng qua, đoạt lại!

Huyễn nô kia lập tức mơ hồ, sau khi đứng tại chỗ xoay vài vòng, thì lại quay người đi bắt những sinh vật khác.

Trùng Bát và Lò Bát Quái nhìn thấy, ánh mắt sáng lên, đồng thời viết:

-Có hi vọng!


Bạn cần đăng nhập để bình luận