Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 587: Khổ nhục kế (2)


Chương 587: Khổ nhục kế (2)





Chung Quỳ vốn dĩ còn muốn mắng mỏ, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh này, hắn đột nhiên mỉm cười, bước tới chắp tay nói:

-Vị... đạo hữu này, ngươi là thần tiên?

Tần Thọ ngẩng đầu, kiêu ngạo hỏi:

-Đúng vậy, ta chính là thần tiên trên Thiên Đình, Nhật Dạ Du Thần, ngươi là?

Chung Quỳ cười ha ha nói:

-Ta là phán quan ở Phạt Ác Ty dưới Địa Phủ, tên Chung Quỳ, những đòn đánh này của đạo hữu, đánh rất hay, đánh rất chuẩn!

Tần Thọ nói:

-Ồ? Lời này là ý gì?

Chung Quỳ chỉ Âm Luật Ty phía đối diện rồi nói:

-Đối diện là Âm Luật Ty, tên phán quan Thôi Giác bên đó chẳng phải là tên tốt đẹp gì, vì việc tư mà làm trái luật không ít chuyện, ngài có thời gian hãy đến đó kiểm tra hắn.

Nói xong, lại chỉ vào Thưởng Thiện Ty:

-Đó là Thưởng Thiện Ty, phán quan của Thưởng Thiện Ty là Ngụy Trưng. Hắn cũng như Thôi Giác, đều xuất thân làm tể tướng Thịnh Đường, nay nhà Đường vẫn chưa biến mất, hai người vẫn ít nhiều đối với người của Thịnh Đường có phần thiên vị. Thân là phán quan, không thể công tư phân minh, sao có thể xứng với hai chữ phán quan? Làm thế nào để có thể đảm đương nổi chức vụ này ở Địa Phủ? Sau này đạo hữu có thể đến đó kiểm tra hắn thử xem.

Tần Thọ vừa nghe, bỗng thấy trong lòng có chút buồn cười.

Mặc dù Thôi Giác của Âm Luật Ty quả thật đã làm một số việc rất tuỳ ý, nhưng Tần Thọ tự hỏi, làm gì có ai trên thế gian này thực sự có thể xử lý công bằng mọi việc chứ?

Đừng nói đến phán quan, cho dù là thiên địa, cũng chưa từng nghĩ tới hai chữ công bằng! Công bằng? Đó chỉ là thứ do người ta tự vạch định ra mà thôi... Thử nghĩ đến việc giữa thiên địa bọn họ, cho dù là thánh nhân cũng chẳng phải vì lợi ích mà mấy vị thánh nhân cùng hợp tác xử lý Thông Thiên Giáo Chủ một trận sao? Nhiều người như vậy cấu kết lại, đã bao giờ nghĩ đến có công bằng với Thông Thiên Giáo Chủ không hay chưa?

Thánh nhân còn không bảo đảm được công bằng, chỉ trông đợi vào hai tên phán quan thì có thể giữ vững công bằng trên thế gian sao? Ý nghĩ đơn thuần đó quá vớ vẩn.

Nhưng rõ ràng là Chung Quỳ trước mặt tự nhận bản thân là người công bằng, vì vậy hắn tỏ ra xem thường hai tên đồng nghiệp bên cạnh.

Tần Thọ cũng không muốn so đo những thứ này với Chung Quỳ, thế là gật đầu nói:

-Được, đợi ta làm xong việc còn đang dang dở trong tay, sẽ đi kiểm tra bọn họ thử.

Chung Quỳ nghe xong liền bật cười đáp:

-Được! Đây mới là chính nghĩa! Ta sẽ đợi ngươi!

Nói xong, Chung Quỳ tò mò hỏi:

-Ngươi nói việc trong tay ngươi? Trong tay ngươi có việc gì sao?

Tần Thọ lập tức kể rõ ngọn ngành mọi chuyện xảy ra với Phong Hỏa Thành, đương nhiên hắn chỉ nói là mình đi ngang qua đúng lúc nhìn thấy, chứ không nói là đi cùng Hắc Bạch Vô Thường.

Chung Quỳ vốn là một kẻ nhiệt huyết, sau khi nghe chuyện có rất nhiều phàm nhân chiến đấu bảo vệ tổ quốc, đánh trận từ khi còn thiếu niên đến khi tóc đã bạc trắng, vẫn giữ vững thành trì, lúc đó hai mắt hắn đã đỏ hoe. Sau khi nghe đến việc những cựu binh và người dân ngoan cường đó không bị kẻ thù giết mà là bị giết bằng phép thuật, liền nổi giận đùng đùng, đập bàn đứng dậy:

-Đồ khốn! Thật là khốn nạn!

Tần Thọ lập tức nói:

-Chung Quỳ đạo hữu, chửi bới cũng vô ích thôi, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm ra linh hồn của người lính duy nhất vẫn còn đang ở cõi âm.

Chung Quỳ vỗ vào trán, đang định nói cái gì đó, sắc mặt anh đột nhiên biến đổi, đột ngột nói:

-Không đúng!

Tần Thọ cho rằng kế hoạch của bản thân đã bị đối phương nhìn ra, vội vàng hỏi:

-Làm sao vậy?

Chung Quỳ không nói gì, mà chỉ lấy ra một phán quan bút chấm một điểm vào ấn đường của mình, hét lớn một tiếng:

-Mở ra!

Ngay lúc đó, Tần Thọ nhìn thấy toàn bộ các phân thân của Chung Quỳ ở Phạt Ác Ty đồng thời mở ra thiên nhãn, ánh mắt bắn về bốn phương tám hướng!

Đồng thời có vô số hình ảnh thoáng hiện lên trong không trung, nhưng Tần Thọ lại không thể nhìn ra bên trong rốt cuộc là hình ảnh gì.

Chưa đến nửa khắc đồng hồ, sắc mặt của Chung Quỳ đã trở nên vô cùng tái nhợt, nhưng Tần Thọ có thể nhìn ra được hắn không phải vì tiêu hao quá nhiều năng lượng mà là bị dọa đến!

Đột nhiên Tần Thọ có một loại dự cảm không tốt, liền hỏi:

-Chung Quỳ đạo hữu?

Chung Quỳ lập tức thu mắt lại và nói:

-Ta vừa mới khơi thông đại trận Địa Phủ đồng thời điều tra tất cả các nơi thuộc khu vực quản lý của Địa Phủ, bao gồm mười tám tầng địa ngục, nhưng là...

Tần Thọ hỏi:

-Làm sao?

Chung Quỳ đáp:

-Hắn ta không ở đây!

Tần Thọ hô to:

-Làm sao có thể? Rõ ràng ta đã nhìn thấy hắn tại Vọng Hương Đài mà!

Chung Quỳ gật đầu đáp: -Ta cũng đã xét hỏi hắn ta rồi, hắn một đời chinh chiến, tuy là giết không biết bao nhiêu người rồi, nhưng linh hồn binh lính không giống như những linh hồn của người bình thường, bọn họ chém giết nhau trong trận chiến, đó là tình huống có thể tha thứ được. Cùng với việc bọn họ canh giữ biên cương và bảo vệ sự an toàn cho toàn bộ người dân trong suốt mấy chục năm qua, đó là công lao to lớn. Công lao lớn hơn nghiệp chướng, ta nghĩ không có gì đáng để trừng phạt cả. Liền bảo người đưa hắn ta đến cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà xong thì đi đến lục đạo luân hồi, đầu thai kiếp khác. Dựa theo tốc độ bình thường, chắc hẳn bây giờ hắn ta vẫn chưa đi đến cầu Nại Hà, nhưng... ta đã kiểm tra qua lại các con đường, cũng đã tìm trên cầu Nại Hà rồi, căn bản là vẫn không có tung tích của người này!

Hiện tại chỉ có ba trường hợp có thể xảy ra, thứ nhất, là do hắn ta đi quá nhanh, đã bước vào lục kiếp luân hồi, vì vậy không thể tìm thấy hắn.

Thứ hai, hắn ta không đi đến cầu Nại Hà, mà đã đi đến một nơi khác!

Thứ ba, hắn ta đã bị người khác giết, hoặc là đã bị bắt đi mất rồi!

-Không phải chứ? Ai sẽ bắt được hắn dưới Địa Phủ của chúng ta chứ? - Lúc này, Hắc Vô Thường ngẩng đầu hô to theo bản năng.

Chung Quỳ trừng mắt, giơ chân lên đạp mạnh một cái, Hắc Vô Thường hóa thành sao băng bay ra ngoài, lúc này Chung Quỳ tức giận mắng chửi:

-Cút!

Tần Thọ thấy vậy, trên trán đầy mồ hôi lạnh, âm thầm lấy làm may mắn vì dẫm lên Hắc Bạch Vô Thường để tiến vào, nếu không thì bây giờ hắn ta chính là đã biến thành sao băng rồi.

Bạch Vô Thường càng lúc càng hoảng sợ, hai mắt nhắm chặt lại, hoàn toàn không dám hé răng.

Không biết phải làm sao, Chung Quỳ vừa như ngạt thở, thật không dễ dàng gì tìm được cái thùng để trút hết cơn giận dữ, kết quả là một cước không hả được cơn giận, liếc mắt một cái liền thấy Bạch Vô Thường đang nằm trên mặt đất, sau đó không nói hai lời liền nhấc chân lên đá một cú, bịch!



Bạn cần đăng nhập để bình luận