Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 449: Đoạn nhân quả (2)


Chương 449: Đoạn nhân quả (2)





Tần Thọ sửng sốt, anh Tần? Người nào là anh Tần? Tần lão gia tử còn có đứa con khác sao? Tại sao hắn lại không biết?

Tần Thọ nhìn kỹ trên bia mộ, lúc này mới phát hiện, trên bia một có thêm một hàng chữ.

Mộ con trai cả của Tần Mục - Tần Thọ.

Tần Thọ vừa thấy, lập tức hiểu ra, anh Tần này chính là nói hắn.

Hắn cũng mới nhớ ra rằng thân thể của hắn ở thế giới này quả thực đã chết rồi... Rơi xuống cống mà chết, cái chết vô cùng nghẹn khuất!

Nhưng điều duy nhất khiến cho hắn vui mừng đó là lúc còn sống hắn đã nỗ lực rất nhiều mới mua được một phòng ở nhỏ, sau đó nhà nước sắp xếp cho hắn một chỗ ở không tệ, nếu hắn kiên quyết muốn phân cấp bậc, nơi này sau lưng là núi trước mặt là sông, coi như là nhà phố.

-Anh Tần, anh yên tâm, tuy rằng anh đi rồi, nhưng chúng em sẽ chăm sóc các người thật tốt. Anh là người hùng của thôn chúng ta! Đại anh hùng! Cứu đứa nhỏ rơi xuống, trong lúc nguy cấp đá văng dây điện cao thế ra, đáng tiếc, chính anh lại bị điện giật chết. Aiz… Thật ra anh chết rất thê thảm, đen thành như vậy. Nhưng anh hùng mà, khó coi thế nào thì cũng thành đẹp trai...

Tần Thọ nghe đến đó thì vạch đen đầy đầu, tại sao hắn lại không nhớ rõ chuyện chính mình có liên quan gì với đường dây cao thế?

Nhưng bây giờ cẩn thận ngẫm lại, sở dĩ lúc trước hắn rơi xuống cống quả thực là có thứ gì đó vướng dưới lòng bàn chân, sau đó toàn thân run lên, rơi xuống cống không thể cử động được, sau đó không biết gì nữa.

Nói như vậy, hắn đã bị điện của đường dây cao thế giật chết, không phải là cái chết nghẹn khuất vì rơi xuống cống?

Vậy coi như hắn chết cũng không quá dọa người.

Nhưng nội dung càng nhiều, Tần Thọ cũng không nhớ rõ nữa, dù sao trước đó vội vã cứu người, cũng không có thời gian nhìn tình hình ở bốn phía là gì. Lại càng không biết tại sao có đường dây cao thế rơi xuống ở đó...

Nhưng điều này đã không còn quan trọng, sau khi nghe Oanh Oanh nói liên miên lải nhải, Tần Thọ mới hiểu được một chút về nguyên nhân hậu quả.

Trên cơ bản, đó là Tần Thọ đã xả thân cứu người, cảm động cả nước, truyền bá trên toàn bộ internet.

Sau đó trong thôn lấy hắn làm gương, hơn nữa còn chủ động đảm nhận việc mai táng cho hắn. Nhóm thôn dân tổ chức tự phát, mỗi nhà luân phiên chăm sóc phần mộ của Tần lão gia tử và Tần Thọ trong một năm. Mỗi nhà một năm, vẫn luân phiên như vậy.

Đến bây giờ, vừa mới luân phiên được mười nhà...

Hơn nữa, nhóm thôn dân rất hào phóng, mỗi ngày có người đến tặng rượu cho Tần lão gia và Tần Thọ, ngày lễ ngày tết còn đốt tiền vàng mã.

Tần Thọ nghe đến đó, trong lòng vô cùng xúc động cảm kích, thầm nghĩ: “Mẹ nó ai nói sau này thế giới sẽ đi xuống? Đó nhất định là bị mù!”

Nếu đã xác định Tần lão gia tử có người chăm sóc, trong lòng Tần Thọ cuối cùng cũng không còn vướng bận nữa, yên lặng truyền một luồng linh khí vào trong cơ thể của Thượng Oanh xem như hồi báo. Luồng linh khí này không tính là nhiều, nhưng đối với người bình thường cũng đủ cải thiện thể chất, không bao giờ ốm đau, sống lâu trăm tuổi, tuổi thanh xuân ít nhất là giữ lại hơn mười hai mươi năm so với người khác.

Đó coi như là báo đáp cho Thượng Oanh.

Xuống núi, Tần Thọ cũng không vội vã, mà đi đến từng nhà một chuyến, có bệnh chữa bệnh, không bệnh thì mạnh khỏe, cuối cùng hắn dùng khoản kiến thức về trận pháp của mình, bố trí trong thôn một pháp trận tụ linh đơn giản.

Đêm đến, Tần Thọ lại dùng phương thức báo mộng, đi đến từng nhà một lần, dùng hình tượng của chính hắn khi còn sống nói với mọi người một lời cảm ơn.

Ngày hôm sau, mọi người kể về cảnh trong mơ y hệt nhau, đột nhiên mọi người cả thôn xôn xao, cuối cùng người của cả thôn cùng nhau lên núi tế bái Tần Thọ và Tần lão gia tử.

Có pháp trận tụ linh này, thời mạt pháp ở Địa Cầu, tuy rằng không đến mức tạo động thiên phúc địa, nhưng cũng có thể làm cho người ở nơi này bình yên sống hơn trăm tuổi, thân thể khỏe mạnh, tài lộc dồi dào, hơn nữa phong cảnh cũng sẽ càng ngày càng đẹp hơn.

Trên thực tế, sau khi Tần Thọ rời đi, vài thập niên sau thì nơi này mới bắt đầu nổi danh, vì nơi này đột nhiên có mấy trăm người sống đến một trăm hai mươi tuổi, còn có ông cụ chơi bóng rổ.

Theo người ngoài dò hỏi, người đời đã kinh ngạc phát hiện, trái cây và rau dưa ở nơi này, gà vịt thịt bò đều là nguyên liệu nấu ăn thượng hạng, vượt xa những nguyên liệu nấu ăn ở bên ngoài.

Sau đó thôn này nổi tiếng, con cháu lại hưởng hết vinh hoa phú quý, đồng thời bọn họ ghi nhớ lời dạy của tổ tiên, vẫn luôn chăm sóc phần mộ tổ tiên nhà họ Tần.

Rời khỏi thôn, Tần Thọ lại rơi vào mê man, hắn giống như quay về Địa Tiên Giới, nhưng lại không biết làm thế nào để quay về.

Trong mê man, hắn quay trở về trường tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông và đại học...

Dạo quanh một vòng trong thành phố quen thuộc.

Ngôi nhà nhỏ từng thuộc về hắn bây giờ vẫn bỏ trống, bên trong còn có một tờ giấy nhận giải ngôi nhà vĩnh hùng, rất sạch sẽ, xem ra có người thường xuyên lau dọn cho nó.

Hắn còn đi vào đó ở hai ngày, thấy người dọn dẹp phòng là một cô tình nguyện viên.

Sau khi vòng vèo ở Địa Cầu hơn mười ngày, bỗng nhiên có một ngày, Tần Thọ cảm giác có người đang gọi hắn, hắn đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa sổ lao ra bên ngoài, bay vút lên trời, xuyên qua mây xanh.

Hắn kinh ngạc nhìn thấy, mặt trăng vậy mà lại ở rất gần Địa Cầu, càng lúc càng lớn.

Tần Thọ còn nhìn thấy bóng dáng của một gốc cây hoa quế vương trên mặt trăng.

Lúc này Tần Thọ mới nhớ đến, hôm nay là ngày mười lăm tháng tám.

Nhưng vấn đề ở đây, nơi này là Địa Cầu. Trên mặt trăng tại sao lại có cây hoa quế vương? Hơn nữa tại sao mặt trăng lại càng lúc càng lớn?

Đồng thời, còn cả có vệ tinh gì đó của Địa Cầu, kính thiên văn, tất cả người đi đường đều dừng lại, ngửa đầu nhìn lên mặt trăng không ngừng phóng to.

-Con thỏ, không có nhiều thời gian, vào đi.

Giọng nói của Ngô Cương vang lên.

Trong lòng Tần Thọ run lên, cũng không dừng lại, hắn lập tức lao ra khỏi Địa Cầu, đi theo ánh trăng.

Lúc này Tần Thọ mới phát hiện, không phải mặt trăng lớn hơn mà do có thêm một tầng không gian vặn vẹo giữa Địa Cầu và mặt trăng, không gian này giống như một chiếc kính lúp, phóng đại mặt trăng!

Cái bóng của cây hoa quế vương cũng không phải là cái bóng bình thường, mà là một cánh cửa mở ra không gian vặn vẹo, bên trong cánh cửa là mặt trăng ở Địa Tiên Giới.

Tần Thọ vui mừng khôn xiết, lập tức xông vào cửa!

Sau đó cánh cửa đóng lại ‘rầm’ một tiếng, Tần Thọ nghe thấy được âm thanh của Ngô Cương:

-Con thỏ, con đường này gãy rồi, còn lại ngươi tự cầu phúc đi. Sau khi rời khỏi đường hầm không gian, pháp lực của ngươi sẽ tạm thời biến mất, một lúc sẽ quen thôi…

Bạn cần đăng nhập để bình luận