Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 702: Con thỏ chạy mau


Chương 702: Con thỏ chạy mau





Thanh Đồng Long không còn gì để nói, một lúc sau mới mở miệng nói:

-Con thỏ, đưa đỉnh cho ta. Chúng ta cưỡi cái đỉnh kia chạy càng nhanh.

Tần Thọ lại không đưa trả hắn, mà là thản nhiên nói:

-Sợ cái rắm! Hắn có thể triệu lôi điện, thỏ gia ta cũng có thể gọi người.

Nói xong, Tần Thọ cũng không thèm để ý Hắc Kỳ Lân và Lôi Khâu đang phi tốc tới gần, mà là một mặt phong khinh vân đạm nói:

-Hắc Bạch Vô Thường nhanh chóng mở cửa.

Nói xong, Tần Thọ tùy ý nhìn bốn phía, kết quả bốn phía ngoại trừ gió thổi hiu hiu và lôi đình từ trên trời rơi xuống thì không có bất cứ động tĩnh gì.

Tần Thọ xem xét, chợt phát hiện, hình như chuyện này có chỗ không ổn.

Tần Thọ vội vàng nói:

-Có khả năng vừa rồi bọn hắn đi đâu mất, ta lại gọi một lần. Hắc Bạch Vô Thường, nhanh chóng mở cửa, ta là con thỏ đây!

Bốn phía y nguyên không có bất cứ động tĩnh gì...

Rốt cuộc Tần Thọ gấp, hét lớn:

-Hắc Bạch Vô Thường, nhanh chóng mở cửa!

Lúc này Lôi Khâu cười nhạo nói:

-Con thỏ, ngươi cho rằng Hắc Kỳ Lân dựa vào cái gì để đi săn những yêu thú cũng có thần thông kia? Hắn tỏa định ngươi, phong bế hư không, tin tức gì ngươi cũng đều truyền không đi ra, phong tỏa toàn bộ tất cả loại hình thần thông thuấn di. Luận tốc độ đi đường, Hắc Kỳ Lân có chấp ngươi một chân cũng vẫn chạy nhanh hơn ngươi!

Tần Thọ nghe được lời nói này, sắc mặt lập tức cực kỳ khó coi. Ánh mắt những người khác nhìn hắn như thể muốn nói ngươi phách lối nữa đi, ngươi lại đã tính trước sao? Đập đã ghiền? Có điều mọi người cũng hiểu rõ, cái con thỏ này nhìn như là đang tìm đường chết nhưng trên thực tế lại là đang tranh thủ thời gian cho mọi người, cho dù là hiện tại, cũng là nói kéo dài thời gian mà thôi, cho nên cũng không thật sự trách hắn.

Tần Thọ cũng lập tức lấy lại tinh thần, nói tiếp:

-Đây là ngươi nói đấy, có bản lĩnh ngươi chấp chúng ta một cái chân!

Lôi Khâu:

-... -

Lôi Khâu đã lớn như vậy thật chưa thấy qua kẻ nào mặt dày vô sỉ như thế.

Mấy người Lý Trinh Anh cũng che mặt, quả nhiên, đi theo cái con thỏ này, mặt của bọn hắn sớm muộn gì cũng bị vứt sạch.

Thế nhưng mấy người lập tức nghĩ thông suốt, nếu như Hắc Kỳ Lân thật sự chấp bọn hắn một cái chân, bọn hắn còn có cơ hội chạy thoát.

Thế là, kẻ già đời Trung Sơn đạo nhân là người đầu tiên hô:

-Hắc Kỳ Lân chính là vương giả trong tộc Kỳ Lân, sao có thể nói không giữ lời?

Lý Trinh Anh cũng nói:

-Ta nghe người ta nói qua, mặc dù Hắc Kỳ Lân tàn bạo, nhưng là nói ra, một miếng nước bọt một cái đinh, chưa từng nuốt lời, không biết các ngươi như thế nào?

Khôi Tam thì lại là không nghĩ nhiều như vậy, hắn là nghĩ như thế nào nói thế đó:

-Ta thấy cái Hắc Đại Cá này không giống người sẽ tuân thủ cam kết.

Lôi Khâu nghe xong, mặt đen thui, cả giận nói:

-Lão tử cũng không phải Kỳ Lân, lời nói của ta, ta muốn đổi ý thì đổi ý, ta làm chết các ngươi chứ nói! Hắc Kỳ Lân gia tốc!

Nhưng mà để Lôi Khâu buồn bực là, thái độ của Hắc Kỳ Lân bỗng trở nên khác thường, không thêm nhanh, ngược lại giơ chân sau lên... chạy bằng ba chân.

Đã sớm nói, Hắc Kỳ Lân không am hiểu thần thông, thần thông gì cũng không biết. Cái phi thiên độn địa này cũng coi như một loại thần thông, chỉ có điều Hắc Kỳ Lân dựa vào tốc độ bốn chân phi nước đại, giẫm lên hư không đi lên, nói đúng ra chính là chạy nhanh, cũng không phải là thật sự biết bay. Bây giờ mất một cái chân, lập tức chạy thất tha thất thểu, thân thể là chợt cao chợt thấp, chợt nhanh chợt chậm!

Lôi Khâu không kịp bám chặt, cả người suýt chút nữa thì bị văng ra, sau đó túm thật chặt lấy lông tóc của Hắc Kỳ Lân, cả giận nói:

-Ngươi con mẹ nó là đồ đần à? Thật sự chạy bằng ba cái chân sao? Vậy ta nói hai cái đùi, ngươi sẽ chạy bằng hai cái đùi à?

Vừa dứt lời, liền nghe trước mặt con thỏ hô:

-Nói được thì làm được đấy nhé! Hai cái đùi! Đừng có đùa! Vì vinh quang của Hắc Kỳ Lân!

Sau đó Lôi Khâu trợn mắt hốc mồm nhìn xem Hắc Kỳ Lân thật sự chạy bằng hai chân... Ba cái chân đã lảo đà lảo đảo, dùng hai cái đùi trên cơ bản chính là không khác gì chuột túi, nhưng là hắn không có cái đuôi dài lớn như của chuột túi, kết quả chính là nhảy lên nhảy lên, sau đó động một chút lại muốn té ngã...

Lôi Khâu vốn là cưỡi Hắc Kỳ Lân, về sau sắc mặt càng ngày càng khó coi...

Trung Sơn đạo nhân thấp giọng nói:

-Cách cưỡi mất mặt như vậy, cũng khó trách sắc mặt hắn khó coi.

Tần Thọ nói:

-Không nhất định, có thể da mặt hắn rất dày, nhưng bị say xe.

-Say xe là cái gì? - Lý Trinh Anh ngốc nghếch hỏi.

Tần Thọ lắc đầu nói:

-Gần giống như say sóng.

Lý Trinh Anh nghiêng đầu hỏi:

-Say sóng là cái gì?

Lúc này Tần Thọ mới nhớ tới, từ nhỏ Lý Trinh Anh ăn sung mặc sướng, trời sinh cốt thần tiên, đã khi nào ngồi qua xe với thuyền? Thế là nghĩ nửa ngày nói:

-Ngươi lớn lên thì sẽ hiểu.

Lý Trinh Anh:

-... -

-Chớ đắc ý, mặc dù Hắc Kỳ Lân đang chạy… ờm, nhảy bằng hai đùi nhưng là Hắc Kỳ Lân nhục thân cường hãn, lực thích ứng cực mạnh, chẳng mấy chốc sẽ thích ứng được. Đến lúc đó, chúng ta cũng sẽ không chạy nổi hắn, thực lực cách biệt quá lớn! - Thanh Đồng Long nhắc nhở đám người.

Tần Thọ cũng hiểu đạo lý này, thế là móc ra đại đỉnh ném cho Thanh Đồng Long nói:

-Lúc nào ngươi cũng muốn nó, cho ngươi, bây giờ phải xem ngươi rồi. Chạy trốn được, chúng ta hồ ăn biển nhét chúc mừng, chạy không thoát, hắn hồ ăn biển nhét chúc mừng, ngươi xem đó mà làm thôi.

Trong đầu Thanh Đồng Long hiện lên cảnh Hắc Kỳ Lân ăn thịt rồng hấp và thịt thỏ kho tàu thì rùng mình một cái rồi vội vàng mang theo đám người nhảy vào trong đại đỉnh. Chiếc đại đỉnh này không hổ là bảo bối mà Thanh Đồng Long một mực trao thân gửi phận, hắn vừa vào, đại đỉnh như là bị kích động, phát ra một đạo thanh quang, tốc độ tăng vọt! Vậy mà loáng thoáng có thể kéo ra khoảng cách với Hắc Kỳ Lân!

Tần Thọ kinh ngạc nói:

-Lão Thanh, ngươi đến cùng là cái thứ đồ gì? Sao ta lại có cảm giác ngươi cùng chiếc đỉnh lớn này, không phải quan hệ nhận chủ nhỉ?

Thanh Đồng Long hừ hừ một tiếng rồi nói:

-Ta chính là khí linh của chiếc đại đỉnh này, hiện tại thân thể ta chính là một bộ phận của đại đỉnh này. Ngươi cầm một nửa đỉnh thì đương nhiên không có tác dụng gì. Nhưng khi ta cùng đại đỉnh hợp hai làm một, liền là một chiếc Tàng Long Đỉnh hoàn chỉnh. Tàng Long Đỉnh chính là Hậu Thiên Linh Bảo, mặc dù không so được với Tiên Thiên Linh Bảo như Cửu Long Thần Hỏa Tráo nhưng cũng có chút năng lực.

Tần Thọ gãi gãi đầu nói:

-Nói như vậy, ngươi là bị người chế ra?
Bạn cần đăng nhập để bình luận