Con Thỏ Này Phải Chết

Chương 583: Huynh đệ đã nhường rồi!



Chương 583: Huynh đệ đã nhường rồi!





Nhưng rất nhanh sau đó Tần Thọ liền ghét bỏ đồ cổ trang, dù sao người xưa mặc váy, nhưng trong váy lại mặc quần, hơn nữa kiểu dáng đều giống nhau, màu sắc cũng giống, không cởi mở bằng các cô gái trái đất.

Thấy vậy, Tần Thọ oán giận nói:

-Địa Phủ có nhiều nhân vật trâu bò như vậy, sao không có ai nghiên cứu về bikini hay gì đó? Ít nhất cũng phải là tất chân hay quần an toàn chứ?

Đúng lúc này, một đội vệ binh đẩy một quỷ hồn lên phía trước, chợt nghe thấy một người quát to:

-Đi! Ăn mặc lộ liễu như vậy, đúng là sắc quỷ, chờ xuống địa ngục đi!

Tần Thọ nhìn thoáng qua đối phương, đối phương chỉ mặc một chiếc quần cộc lớn mà thôi, chiếc quần cộc kia nhìn giống như là quần đi biển.

Sau khi Tần Thọ nhìn thấy đứa nhỏ đang chịu khổ kia, lập tức hiểu được tại sao Địa Phủ lại bảo thủ như vậy, sau đó rùng mình một cái, thu hồi ánh mắt, vội vàng trốn đi.

Khiến Tần Thọ ngoài ý muốn chính là hắn nghĩ rằng Khôi Tam đã quay lại quán trọ Hắc Bạch, nhưng sau khi bước vào, hắn không thấy ai trong nhóm người Khôi Tam ở trong quán trọ cả.

Tần Thọ nghe ngóng một lúc mới biết được bọn họ tổ chức đi chơi theo nhóm, về phần bọn họ đi đâu, tiểu nhị của quán trọ cũng không biết.

Rơi vào đường cùng, Tần Thọ quệt quệt miệng, xoay người rời đi.

Tần Thọ không đi tìm Mạnh Bà, mà nghĩ đến lão binh kia... Vì vậy, Tần Thọ chạy ra cổng và gọi Mặt Ngựa qua đây hỏi:

-Ngươi có biết Phong Hỏa Thành ở Thịnh Đường Tây Cương không?

Mặt Ngựa sửng sốt, sau đó nói:

-Ta biết.

-Đi như thế nào thì đến đó nhanh hơn? - Tần Thọ hỏi.

Mặt Ngựa nói:

-Từ Địa Phủ đi là nhanh nhất.

Tần Thọ tát hắn một cái nói:

-Nói tiếng người!

Mặt Ngựa đáng thương nói: -Thỏ gia, ngài không phải là quỷ hồn nên ngài không cần đi Hoàng Tuyền Lộ, bên kia có truyền tống trận, có thể trực tiếp đến Quỷ Môn Quan. Để cho hai tên Hắc Bạch Vô Thường đưa ngài đi một đoạn, lúc mở cửa sẽ mở ra.

Tần Thọ mừng rỡ, lập tức đi tìm Hắc Bạch Vô Thường.

Bình thường Hắc Bạch Vô Thường ở Âm Luật Ty, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Khi Tần Thọ tìm đến nơi, Hắc Bạch Vô Thường đang há to miệng, kéo lưỡi so chiều dài.

Làm cho Tần Thọ ngạc nhiên hơn là Khôi Tam cũng đang ngồi xổm trong chiến trận miệng lớn này, kéo lưỡi của mình... lưỡi của hắn còn dài hơn cả Hắc Bạch Vô Thường!

Hắc Bạch Vô Thường thấy vậy, vội vàng chắp tay nói:

-Quả nhiên là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, Tam huynh đệ thật uy vũ!

Khôi Tam đứng dậy, ôm quyền nói:

-Hai vị huynh trưởng, đa tạ!

Tần Thọ nghe vậy, đảo mắt một cái, lập tức bị ba tên đần này chọc tức, trong lòng nghĩ: "Chẳng trách hiệu suất của Địa Phủ thấp như vậy, chỉ số thông minh của hai tên này cũng chẳng khác gì Khôi Tam…"

Nhìn thấy Tần Thọ đi tới, Hắc Bạch Vô Thường liền ngừng nói chuyện, vội vàng chạy tới chào hỏi Tần Thọ.

Tần Thọ giải thích chủ ý của mình, Hắc Bạch Vô Thường lập tức đáp ứng:

-Hôm nay huynh đệ bọn ta không có việc gì. Nếu thỏ gia cần, bọn ta sẽ hỗ trợ đến cùng. Đi, để bọn ta dẫn đường!

Tần Thọ nhìn theo bóng dáng của hai người đang lướt đi như gió, lần đầu tiên trong lòng cảm thấy trước đây không nên ra tay nặng như vậy.

Tần Thọ liếc nhìn Khôi Tam hỏi:

-Rồng của ngươi đâu?

Khôi Tam chỉ vào Âm Luật Ty, ngu ngốc nói:

-Lão tiểu tử trong đó cầm đi rồi, nói là muốn xem thử.

Tần Thọ vừa nghe vậy, khẽ cau mày, trong lòng không hiểu Thôi Giác muốn con Thanh Đồng Long này để làm gì. Lúc này Hắc Bạch Vô Thường thúc giục, Tần Thọ nghĩ rằng lão binh kia đã chết trận mấy canh giờ rồi.

Thời gian thực sự quá eo hẹp. Vì vậy, cũng không nghĩ nhiều, dù sao thì Thôi Giác cũng quen biết Khôi Tam, cũng không tham lam đồ vật gì của Khôi Tam.

Vì vậy Tần Thọ cùng Khôi Tam đi với Hắc Bạch Vô Thường.

Địa Phủ có rất nhiều truyền tống trận, thuận tiện đến và đi, nhưng hầu hết đều ở bên trong Phong Đô Thành, chỉ có số ít là ở bên ngoài.

Những cái ở bên ngoài, về cơ bản đều nằm bên ngoài mỗi nha môn.

Ở Âm Luật Ty có một cái, sau khi vào Âm Luật Ty đi vòng mấy vòng thì Tần Thọ mới nhìn thấy một cái truyền tống trận không tính là lớn.

Sau khi Hắc Bạch Vô Thường thao tác một lúc, có ánh sáng đen trắng lóe lên, Tần Thọ đã đi đến cuối Hoàng Tuyền Lộ, mặt sau của Quỷ Môn Quan.

Nhìn thấy con thỏ điên Tần Thọ này lại tới, nhóm quỷ quái hung mãnh ở trên đại môn co rút lại, dịu ngoan giống như mèo con.

Tần Thọ cũng mặc kệ bọn chúng, Bạch Vô Thường mò mẫm trên đại môn một hồi, sau đó dùng sức đẩy mạnh, đại môn liền mở ra!

Một luồng gió lạnh thổi qua, Tần Thọ rùng mình, nhìn ra ngoài, chỉ nghe tiếng quạ kêu không dứt, gió lạnh còn mang theo mùi máu tươi...

Bước chân ra khỏi đại môn, Tần Thọ xác định vị trí của hắn, đây là chiến trường, xem ra là vừa mới đánh trận xong. Trước mặt hắn khắp nơi đều là xác người, máu bị gió lạnh thổi đến đông cứng trên mặt đất, hóa thành một lớp băng đỏ như tầng máu, lá cờ tả tơi lay động hỗn loạn trong gió, cho dù người cầm cờ tiên phong đã chết trận, nhưng vẫn cố gắng đem lá cờ dựng đứng lên.

Tần Thọ nhìn thấy cảnh này, dạ dày có chút khó chịu, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Nhưng Tần Thọ dù sao cũng là người đã trải qua nhiều sóng gió, rất nhanh là hắn đã thích ứng được, bước đi qua, Tần Thọ giúp những người còn chưa nhắm mắt, vuốt mắt cho bọn họ nhắm mắt lại.

Hắc Vô Thường thấy vậy, lắc đầu nói:

-Không cần, linh hồn đã đi đầu thai. Đây chỉ còn là da. Ngươi giúp bọn họ nhắm mắt lại bọn họ cũng không biết.

Tần Thọ không quay đầu lại nói:

-Tiên sinh đã nói qua, làm như vậy không phải để trấn an người đã khuất, mà là để trấn an tâm của bản thân mình. Mỗi lần một người nhắm mắt lại, ta lại chứng kiến một lần sinh tử... từ sinh ra tử, chỉ là một cái nhắm mắt mà thôi, sống cũng không dễ dàng gì, phải biết trân trọng.

Hắc Vô Thường cộp cộp miệng nói:

-Nói chuyện còn giống như có chuyện như vậy thật... tiên sinh của ngài là ai?

Tần Thọ quay đầu lại, nhếch miệng cười xấu xa nói:

-Tiên sinh nhà ta là Văn Khúc Tinh, lần sau chúng ta gặp mặt, ta sẽ nói cho ông ấy nghe nguyên văn những gì ngươi vừa nói.

Nghe được ba chữ Văn Khúc Tinh, hai chân Hắc Vô Thường mềm nhũn, thiếu chút nữa là quỳ xuống, vội vàng xua tay nói:

-Đừng... đừng… Thỏ gia, vừa rồi ta còn chưa nói xong. Ý ta là, lời nói này rất có trình độ!

Bạch Vô Thường thấy vậy chạy nhanh qua giúp Hắc Vô Thường giải vây, chỉ về phía xa nói:

-Thỏ gia, bên kia có một tòa thành!

Tần Thọ quay đầu nhìn sang hỏi:

-Đó là thành gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận